Hạ Hà chợt nhìn Dương Thanh với vẻ mặt không thể tin nổi.
Tào Khánh cũng sững người trong giây lát, nhưng ngay sau đó hắn lại phá lên cười vui vẻ và lại lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng.
“Trong thẻ này có năm mươi triệu tệ, không có mật khẩu, mày có thể kiểm tra luôn”.
Tào Khánh đặt chiếc thẻ ngân hàng đến trước mặt Dương Thanh, cười nói: “Nhưng từ nay về sau, cô ấy không liên quan gì đến mày nữa”.
Dương Thanh mỉm cười và cất luôn chiếc thẻ vào túi.
Hạ Hà hoàn toàn sững sờ, dựa vào hiểu biết của cô ta đối với Dương Thanh, anh tuyệt đối không phải loại người này, nhưng sự thật đang ở trước mắt, Dương Thanh đúng là đã lấy đi của Tào Khánh năm mươi triệu tệ.
Chẳng lẽ sau nửa năm không gặp mà Dương Thanh đã biến thành một con người khác ư?
“Chúng ta nên về nhà rồi!”
Trong lúc Hạ Hà còn đang suy nghĩ miên man, giọng nói nhẹ nhàng của Dương Thanh đột nhiên vang lên bên tai cô ta.
Hạ Hà còn chưa hoàn hồn, Dương Thanh đã nắm tay cô ta và dắt cô rời đi.
Tào Khánh cũng sững sờ, thấy Dương Thanh đã kéo Hạ Hà đi được mấy mét, hắn mới nhận ra mình đã bị chơi khăm.
“Thằng ranh, đứng lại cho tao!”
Tào Khánh tức giận hét lên.
Sau tiếng hét giận dữ của hắn, bảy tám nhân viên bảo vệ quán bar lao ra chặn đường của Dương Thanh và Hạ Hà.
Nhìn thấy cảnh tượng này, các khách hàng trong quán đều có vẻ phấn khích, họ nóng lòng muốn xem chuyện gì sắp xảy ra.
“Cậu chủ Tào còn định giữ chúng tôi lại đây sao?”
Dương Thanh cười tủm tỉm hỏi.
Nụ cười trên mặt Tào Khánh đã biến mất, hắn liếc mắt nhìn Dương Thanh nói: “Ranh con, mày lấy tiền của tao mà lại dám bỏ đi ư?”
Dương Thanh giả bộ tỏ vẻ kinh ngạc: “Tiền này không phải cậu tặng cho tôi sao?”
“Tiền, mày có thể mang đi, nhưng người phụ nữ của mày thì nhất định phải ở lại!”, Tào Khánh nói.
Hạ Hà đột nhiên trở nên rất căng thẳng, Dương Thanh nhẹ nhàng nắm tay cô ta, điều này làm cô ta bớt sợ hãi hơn rất nhiều.
“Dương Thanh, hay là anh trả lại thẻ ngân hàng cho anh ta đi?”, Hạ Hà thì thào.
Dương Thanh cười: “Cái này là do cậu chủ Tào tặng cho anh. Một cậu chủ hào phóng như vậy đã tặng tiền cho người khác rồi sao có thể đòi lại được chứ? Thế chẳng phải tự tát vào mặt mình hay sao?”
Nói xong, Dương Thanh nhìn Tào Khánh nói: “Tôi nói đúng không, cậu chủ Tào?”
“Mày như thế này là đang tự tìm cái chết đấy!”
Tào Khánh rất tức giận, hắn bỏ ra năm mươi triệu tệ, không những không thu phục được một người phụ nữ, thay vào đó còn bị Dương Thanh nuốt chửng.
“Cậu chủ Tào, vừa rồi tôi đâu có đồng ý là lấy tiền thì sẽ tặng bạn gái của tôi cho cậu, tôi chỉ nói là sẽ cân nhắc thôi mà”.
Dương Thanh cười nói: “Có điều tôi cũng đã cân nhắc rồi. Tôi muốn năm mươi triệu tệ cậu đưa, nhưng tôi vẫn không thể đưa bạn gái của tôi cho cậu được”.
“Cậu chủ Tào, không phải cậu định giết tôi chỉ vì chút tiền này đấy chứ?”
“Giết người là phạm pháp đấy”.
“Dưới bao nhiêu con mắt thế này, chắc chắn cậu chủ Tào sẽ không làm ra chuyện gì manh động phải không?”
Dương Thanh nói xong liền dắt Hạ Hà sải bước đi.
Tào Khánh không nói, chỉ là lửa giận trong mắt như muốn thiêu đốt Dương Thanh.
Bảy tám nhân viên bảo vệ quán bar đứng chặn trước mặt Dương Thanh và Hạ Hà, nhìn thấy Dương Thanh đang đi về phía mình, trong lòng họ chợt cảm thấy bất lực.
“Đánh nó tàn phế cho tôi!”
Tào Khánh cuối cùng cũng lên tiếng.
Hắn ra lệnh xong, bảy tám nhân viên bảo vệ liền lao về phía Dương Thanh.
“Binh binh binh!”
Hạ Hà bị Dương Thanh kéo đi, cô ta cảm thấy cơ thể mình di chuyển mà không thể kiểm soát được, bên tai vang lên những tiếng va đập.