Nhà họ Long.
“Chủ gia tộc, lúc nãy khi Dương Thanh rời khỏi nhà họ Tôn, còn ra tay đánh Tào Trí”.
Vẻ mặt Long Chiến nghiêm túc nói: “Không chỉ như vậy, Tôn Húc còn bị Dương Thanh đe dọa, lấy đi năm mươi tỷ tiền mặt và công ty giải trí Ngôi Sao có giá thị trường gần năm mươi tỷ”.
Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Long Đằng lúc này cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Ngay cả Tào Trí cũng không làm gì được Dương Thanh sao?”
Long Đằng kinh ngạc nói: “Xem ra chúng ta đã coi thường Dương Thanh rồi”.
“Bây giờ chúng ta có cần làm gì để đổ thêm dầu vào lửa không?”, Long Chiến lại hỏi.
Long Đằng lắc đầu: “Còn chưa tới lúc, cứ yên lặng chờ xem diễn biến. Tuy Tào Trí chỉ là người thừa kế của nhánh ba nhưng tâm tính hơn người, không thể nào bị chúng ta khiêu khích ly gián”.
“Đương nhiên, chắc chắn Tào Trí sẽ không dễ dàng buông tha cho Dương Thanh”.
“Hơn nữa tin tức Dương Thanh dự định xưng Vương ở Yến Đô đã truyền ra, tin rằng chẳng mấy chốc cậu ta sẽ gặp phiền phức lớn”.
Nghe Long Đằng nói vậy, Long Chiến khẽ gật đầu: “Đến lúc đó, dù Dương Thanh có ba đầu sáu tay, cũng chỉ có một con đường chết!”
Cùng lúc đó ở nhà họ Tôn.
Sau khi Dương Thanh rời đi, khuôn mặt Tào Trí cũng méo mó dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày đúng là người đầu tiên dám đối xử với tao như vậy!”
Tôn Húc lo sợ đứng bên cạnh Tào Trí, cúi đầu nói: “Cậu chủ Tào, thật xin lỗi, tôi đã khiến cậu thất vọng rồi!”
Nếu như trước đây Tào Trí sẽ một cước đạp bay Tôn Húc nhưng sau khi đích thân giao chiến với Dương Thanh xong, hắn ta mới biết tại sao Tôn Húc lại sợ Dương Thanh như vậy.
“Việc này không liên quan gì tới ông, là do tôi khinh địch”.
Tào Trí nói: “Nhưng ông cứ yên tâm, những gì ông trả giá hôm nay sẽ có một ngày nhận lại được gấp mấy lần”.
Trên đường trở về, Dương Thanh nhận được điện thoại của Lạc Bân: “Chủ tịch, vừa rồi tài khoản công ty tăng thêm năm mươi tỷ, là tiền nhà họ Tôn chuyển tới.”
“Ngoài ra, nhà họ Tôn đã chuyển nhượng công ty giải trí Ngôi Sao có giá trị thị trường gần năm mươi tỷ cho tập đoàn Nhạn Thanh với giá một đồng”.
Dương Thanh nói: “Được, tôi biết rồi!”
Nhà họ Long.
“Chủ gia tộc, lúc nãy khi Dương Thanh rời khỏi nhà họ Tôn, còn ra tay đánh Tào Trí”.
Vẻ mặt Long Chiến nghiêm túc nói: “Không chỉ như vậy, Tôn Húc còn bị Dương Thanh đe dọa, lấy đi năm mươi tỷ tiền mặt và công ty giải trí Ngôi Sao có giá thị trường gần năm mươi tỷ”.
Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Long Đằng lúc này cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Ngay cả Tào Trí cũng không làm gì được Dương Thanh sao?”
Long Đằng kinh ngạc nói: “Xem ra chúng ta đã coi thường Dương Thanh rồi”.
“Bây giờ chúng ta có cần làm gì để đổ thêm dầu vào lửa không?”, Long Chiến lại hỏi.
Long Đằng lắc đầu: “Còn chưa tới lúc, cứ yên lặng chờ xem diễn biến. Tuy Tào Trí chỉ là người thừa kế của nhánh ba nhưng tâm tính hơn người, không thể nào bị chúng ta khiêu khích ly gián”.
“Đương nhiên, chắc chắn Tào Trí sẽ không dễ dàng buông tha cho Dương Thanh”.
“Hơn nữa tin tức Dương Thanh dự định xưng Vương ở Yến Đô đã truyền ra, tin rằng chẳng mấy chốc cậu ta sẽ gặp phiền phức lớn”.
Nghe Long Đằng nói vậy, Long Chiến khẽ gật đầu: “Đến lúc đó, dù Dương Thanh có ba đầu sáu tay, cũng chỉ có một con đường chết!”
Cùng lúc đó ở nhà họ Tôn.
Sau khi Dương Thanh rời đi, khuôn mặt Tào Trí cũng méo mó dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày đúng là người đầu tiên dám đối xử với tao như vậy!”
Tôn Húc lo sợ đứng bên cạnh Tào Trí, cúi đầu nói: “Cậu chủ Tào, thật xin lỗi, tôi đã khiến cậu thất vọng rồi!”
Nếu như trước đây Tào Trí sẽ một cước đạp bay Tôn Húc nhưng sau khi đích thân giao chiến với Dương Thanh xong, hắn ta mới biết tại sao Tôn Húc lại sợ Dương Thanh như vậy.
Nghe Tào Trí nói vậy, Tôn Húc lập tức có cảm giác được thương mà sợ, kích động nói: “Sau này, cậu chủ Tào chính là chủ nhân của tôi, cậu muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó, tuyệt đối không khiến cậu thất vọng nữa!”
Tào Trí nheo mắt: “Tôi giao cho ông một nhiệm vụ quan trọng, sáng ngày mai tôi muốn nhìn thấy tất cả tài liệu liên quan đến Dương Thanh!”