Lạc Bân gọi điện thoại cho Dương Thanh: “Chủ tịch, nhà họ Tôn vẫn không chuyển tiền”.
“Được, tôi biết rồi!”
Dương Thanh không hề bất ngờ, đã đoán được từ trước.
Hai mươi phút sau, Dương Thanh lái xe tới trước cổng của một trang viên rộng lớn.
Trên cổng viết ba chữ “nhà họ Tôn”.
“Rầm!”
Dương Thanh búng một cục đá ra ngoài, bảng tên nhà họ Tôn rơi thẳng xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
“Mày là ai? Sao mày dám đập vỡ bảng tên của nhà họ Tôn? Mày muốn chết à?”
Vệ sĩ nhà họ Tôn lập tức xông tới giận dữ quát lớn.
“Cút!”
Dương Thanh hét lên một tiếng, đạp mạnh xuống đất.
“Uỳnh!”
Đám vệ sĩ nhà họ Tôn kinh hãi nhìn thấy mặt đất bị anh giẫm lõm sâu xuống.
Nền đất này được trải bằng đá cẩm thạch tự nhiên, vậy mà lại bị Dương Thanh giẫm nát, thậm chí còn lõm xuống.
Có lẽ sức mạnh này phải giẫm chết được một con sư tử.
“Nhà họ Tôn đang có khách quý, mày không thể xông vào!”
Lại có thêm mấy gã vệ sĩ vọt ra bao vây Dương Thanh, gã cầm đầu nghiến răng nói.
Ông chủ vừa ra lệnh cho bọn họ phải liều chết giữ cửa, không được để bất kỳ ai quấy rầy ông ta tiếp đón khách quý.
Dương Thanh tới một mình, bọn họ đương nhiên không thể cho anh vào.
Dương Thanh híp mắt lại: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Dứt lời, anh đã biến mất ngay tại chỗ.
“Bịch bịch bịch!”
Đám vệ sĩ chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay.
Dương Thanh không thèm nhìn bọn họ, chắp tay cất bước đi vào nhà họ Tôn.
“Bị tấn công rồi!’
“Có người xông vào!”
Tiếng chuông cảnh báo vang vọng khắp trang viên rộng lớn. Vô số vệ sĩ mặc đồng phục vọt ra từ bốn phương tám hướng ngăn cản Dương Thanh.
Dương Thanh quá bá đạo khiến đám vệ sĩ kinh hãi.
“Rốt cuộc mày là ai? Dám tự tiện xông vào nhà họ Tôn, muốn chết hả?”
Một người trung niên bước tới, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Xung quanh anh ít nhất cũng phải có hàng trăm cao thủ nhà họ Tôn.
“Gọi Tôn Húc lăn ra đây!”
Dương Thanh lạnh giọng nói.
Câu nói này như mang theo sấm sét rền vang bao phủ khắp toàn bộ nhà họ Tôn, khiến đám cao thủ hốt hoảng.
“Ông chủ Tôn đang tiếp đón khách quý. Mày muốn gặp ông ấy cũng được, nhưng phải hẹn trước ba ngày!”
Người trung niên cầm đầu trầm giọng nói: “Tao khuyên mày nên cút đi thì hơn, nếu quấy rầy khách quý của ông chủ, mày không gánh nổi tội đâu!”
“Xem ra nhà họ Tôn đã quyết tâm đi tới diệt vong”.
Dương Thanh nhắm mắt lại: “Nhà họ Tôn đã muốn chết, tôi sẽ giúp các người toại nguyện.
Nói xong, anh tiếp tục tiến lên, bước chân hùng dũng, ánh mắt lạnh lẽo.
“Ngăn cậu ta lại!”
“Cút!”
Dương Thanh gầm thét một tiếng, vừa đi vừa hời hợt vung tay ra.