Chiến Thần Ở Rể

Chương 1020




Long Chiến sững sờ hỏi: “Chủ gia tộc coi trọng Dương Thanh vậy sao?”

 

“Nếu không coi trọng cậu ta, sao tôi lại chọn cậu ta làm vũ khí để đảo loạn trật tự Yến Đô?”

 

Long Đằng cười nói: “Ông đánh giá Dương Thanh quá thấp rồi”.

 

“Dương Thanh có thể đánh bại Triệu Vô Song và Triệu Vô Địch trong nháy mắt. Ông nói ông cũng làm được nhưng có lẽ phải dùng hết sức lực đúng không?”

 

“Nhưng Dương Thanh đánh bại hai người họ rất nhanh. Nếu tôi đoán không sai, cậu ta vẫn chưa đánh hết sức”.

 

“Ông cảm thấy mình có thể đánh bại Dương Thanh nhưng cũng chỉ là suy nghĩ của riêng ông. Theo tôi thấy, chưa chắc ông đã là đối thủ của cậu ta đâu”.

 

Nghe vậy, sắc mặt Long Chiến dần trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng Dương Thanh đấu với Triệu Vô Song và Triệu Vô Địch. Bấy giờ lão ta mới bàng hoàng nhận ra, mình thực sự đã đánh giá thấp Dương Thanh.

 

“Xem ra tôi không bằng cậu ta!”

 

Long Chiến nói, không hề nhụt chí vì thực lực của mình không cao.

 

“Có lẽ Dương Thanh sẽ mang tới tin tốt cho chúng ta”.

 

Long Đằng lạnh lùng nói, trong mắt có chút chờ mong.

 

“Chủ gia tộc nghĩ Dương Thanh có thể đòi tiền từ tay Tôn Húc sao?”, lão già kia bỗng hỏi.

 

Long Đằng bật cười nhìn lão ta, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Long Chiến, ông có muốn Dương Thanh đòi được tiền không?”

 

Long Chiến suy tư một lúc rồi đáp: “Nghe nói lần này Tào Trí tới Yến Đô dẫn theo cao thủ mạnh nhất nhánh ba nhà họ Tào là Gấu Xám”.

 

“Tôi từng giao đấu với Gấu Xám, thực lực Gấu Xám rất mạnh, tôi đánh không lại”.

 

“Còn Dương Thanh có lẽ cũng không phải đối thủ”.

 

“Nếu Tào Trí cho Gấu Xám đi giúp Tôn Húc, e là Dương Thành sẽ tốn công vô ích, nói không chừng còn bị thương”.

 

Rõ ràng Long Chiến đánh giá rất cao Gấu Xám.

 

Nhưng Long Đằng lại lắc đầu nói: “Ông sai rồi!”

 

Long Chiến sững sờ hỏi: “Chủ gia tộc coi trọng Dương Thanh vậy sao?”

 

“Nếu không coi trọng cậu ta, sao tôi lại chọn cậu ta làm vũ khí để đảo loạn trật tự Yến Đô?”

 

Long Đằng cười nói: “Ông đánh giá Dương Thanh quá thấp rồi”.

 

“Dương Thanh có thể đánh bại Triệu Vô Song và Triệu Vô Địch trong nháy mắt. Ông nói ông cũng làm được nhưng có lẽ phải dùng hết sức lực đúng không?”

 

“Nhưng Dương Thanh đánh bại hai người họ rất nhanh. Nếu tôi đoán không sai, cậu ta vẫn chưa đánh hết sức”.

 

“Ông cảm thấy mình có thể đánh bại Dương Thanh nhưng cũng chỉ là suy nghĩ của riêng ông. Theo tôi thấy, chưa chắc ông đã là đối thủ của cậu ta đâu”.

 

Nghe vậy, sắc mặt Long Chiến dần trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng Dương Thanh đấu với Triệu Vô Song và Triệu Vô Địch. Bấy giờ lão ta mới bàng hoàng nhận ra, mình thực sự đã đánh giá thấp Dương Thanh.

 

“Xem ra tôi không bằng cậu ta!”

 

Long Chiến nói, không hề nhụt chí vì thực lực của mình không cao.

 

“Có lẽ Dương Thanh sẽ mang tới tin tốt cho chúng ta”.

 

Long Đằng đưa mắt nhìn về phương xa, chậm rãi nói.

 

“Nếu phần thắng của Dương Thanh lớn như vậy, chúng ta ra mặt sẽ càng có khả năng thắng hơn. Chúng ta có cần ra mặt không?”, Long Chiến lại hỏi.

 

Long Đằng lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, cứ im lặng theo dõi đã!”

 

Dứt lời, lão ta híp mắt nói: “Gọi mười hai tướng của Long Môn về nước trong đêm nay!”

 

“Vâng!”

 

Long Chiến vội vàng đáp.

 

Cùng lúc đó ở trang viên nhà họ Tôn.

 

Một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài màu đen chậm rãi tiến vào. Tôn Húc chờ sẵn ở cổng tức tốc chạy lên.

 

Một người trẻ tuổi bước ra khỏi xe.

 

Người tới chính là Tào Trí, người thừa kế nhánh ba nhà họ Tào.

 

Tào Trí khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc toàn hàng hiệu, chiếc Rolex đang đeo cũng là bản sưu tập trị giá chục triệu.