Chiến Thần Ở Rể

Chương 1018




Dương Thanh cười nói.

 

Sau khi cúp máy, Dương Thanh sa sầm mặt.

 

Anh không phải kẻ ngu. Bề ngoài Long Đằng gọi tới để giải thích nhà họ Tôn muốn quỵt nợ nhưng thực chất là truyền tin club Hoàng Kim đổi chủ cho anh.

 

 

 

Nếu là người của gia tộc khác có thể không biết người thắng mười tỷ của club Hoàng Kim là anh, nhưng Long Đằng chắc chắn sẽ biết.

 

Ngoài miệng Long Đằng khuyên anh đừng đối đầu với nhà họ Tào nhưng kỳ thực là đang cố tình khích bác anh.

 

“Cậu Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Lạc Bân thấy sắc mặt Dương Thanh khó coi bèn hỏi.

 

“Gọi Tôn Húc cho tôi!”

 

Dương Thanh nói.

 

Lạc Bân vội vàng tìm kiếm số điện thoại của Tôn Húc, gọi được liền đưa cho anh.

 

“Ai đấy?”

 

Dương Thanh nhận điện thoại từ tay Lạc Bân xong, Tôn Húc kiêu căng hỏi.

 

“Ông chủ Tôn định khi nào mới chuyển hai mươi tỷ cho tôi?”

 

Dương Thanh đi thẳng vào vấn đề.

 

Nghe thấy giọng của anh, Tôn Húc lập tức căng thẳng. Dương Thanh nghe thấy nhịp thở của ông ta trở nên hỗn loạn.

 

Tôn Húc cười lạnh một tiếng: “Cậu Thanh nói gì thế? Hai mươi tỷ nào? Tôi không biết đâu!”

 

“Phải rồi, quên báo cho cậu biết, từ hôm nay nhà họ Tôn chính là chi nhánh của Vương tộc họ Tào ở Yến Đô. Mọi thứ của nhà họ Tôn đều thuộc về nhà họ Tào”.

 

Giọng điệu của Tôn Húc cực kỳ phách lối, sợ Dương Thanh không biết Vương tộc họ Tào còn cố ý giải thích: “Nhà họ Tào cũng là một trong bốn Vương tộc của Chiêu Châu”.

 

“Người được phái tới Yến Đô phụ trách club Hoàng Kim hiện tại là người thừa kế nhánh ba của nhà họ Tào, Tào Trí”.

 

“Từ giờ trở đi, tôi chính là người của cậu chủ Tào. Nhà họ Tôn không thèm vị trí trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô nữa, ai thích thì lấy đi”.

 

Dương Thanh cũng không bất ngờ. Trước giờ Tôn Húc vẫn luôn là kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy.

 

Lúc trưa bị Dương Thanh dạy dỗ, phải bồi thường hai mươi tỷ rồi cút khỏi Yến Đô, bây giờ có chỗ dựa lớn hơn là nhà họ Tào, ông ta rất muốn khoe khoang.

 

“Nói xong chưa?”

 

“Cậu Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Lạc Bân thấy sắc mặt Dương Thanh khó coi bèn hỏi.

 

“Gọi Tôn Húc cho tôi!”

 

Dương Thanh nói.

 

Lạc Bân vội vàng tìm kiếm số điện thoại của Tôn Húc, gọi được liền đưa cho anh.

 

“Ai đấy?”

 

Dương Thanh nhận điện thoại từ tay Lạc Bân xong, Tôn Húc kiêu căng hỏi.

 

“Ông chủ Tôn định khi nào mới chuyển hai mươi tỷ cho tôi?”

 

Dương Thanh đi thẳng vào vấn đề.

 

Nghe thấy giọng của anh, Tôn Húc lập tức căng thẳng. Dương Thanh nghe thấy nhịp thở của ông ta trở nên hỗn loạn.

 

Tôn Húc cười lạnh một tiếng: “Cậu Thanh nói gì thế? Hai mươi tỷ nào? Tôi không biết đâu!”

 

“Phải rồi, quên báo cho cậu biết, từ hôm nay nhà họ Tôn chính là chi nhánh của Vương tộc họ Tào ở Yến Đô. Mọi thứ của nhà họ Tôn đều thuộc về nhà họ Tào”.

 

Giọng điệu của Tôn Húc cực kỳ phách lối, sợ Dương Thanh không biết Vương tộc họ Tào còn cố ý giải thích: “Nhà họ Tào cũng là một trong bốn Vương tộc của Chiêu Châu”.

 

Dương Thanh cũng không bất ngờ. Trước giờ Tôn Húc vẫn luôn là kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy.

 

Lúc trưa bị Dương Thanh dạy dỗ, phải bồi thường hai mươi tỷ rồi cút khỏi Yến Đô, bây giờ có chỗ dựa lớn hơn là nhà họ Tào, ông ta rất muốn khoe khoang.