Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1000: 1000: Chỉ Xin Được Chết




Quả nhiên, ngay khi Long Đằng vừa dứt lời, một bóng người trung niên đột nhiên bước ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải bất kỳ ai cũng có thể khống chế được nhà họ Diệp chúng tôi, Diệp Mạn khiến ông cụ Diệp tức chết, cướp đoạt vị trí, bản thân đã không hợp với quy tắc rồi!”

 

“Hơn nữa, vốn dĩ tôi mới là người thừa kế chức chủ gia tộc nhà họ Diệp mà ông cụ Diệp lựa chọn. Nếu như không phải do người đàn bà Diệp Mạn độc ác kia thì chức chủ gia tộc sao có thể đến lượt cô ta cơ chứ?”

 

“Đã như vậy, Diệp Mạn có tư cách gì làm người đứng đầu gánh vác nhà họ Diệp đây?”

 

“Anh chị em nhà họ Diệp, có lòng theo Diệp Thương tôi xin hãy đứng ra đây”.

 

Diệp Thương bước ra khỏi hàng ngũ của nhà họ Diệp và nhìn đám đông người nhà họ Diệp nói lớn.

 

Diệp Mạn bị ám sát, vốn đã không rõ sống chết, Diệp Thương trước đây từng là người thừa kế của nhà họ Diệp, lúc này đứng ra kêu gọi liền có rất nhiều người bước ra theo.

 

Giữa nhà họ Tống và Dương Thanh không hề có giao tình gì, không những thế, thậm chí Dương Thanh còn có ân oán với nhà họ Tống vì chuyện hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã.

 

Nếu không phải người đứng đầu ba gia tộc lớn là nhà họ Hoàng, nhà họ Vũ Văn và nhà họ Diệp đích thân đưa người đến nhà họ Tống o ép thì hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã đã sớm chết không có chỗ chôn rồi.

 

Còn Dương Thanh cũng đã bị nhà họ Tống xóa sổ từ lâu rồi.

 

Bây giờ Long Đằng và Điền Hoa đã đứng lên đối đầu với Dương Thanh, Tống Thanh Sơn đương nhiên biết phải lựa chọn như thế nào.

 

“Ông chủ Long, Dương Thanh kiêu căng càn quấy cướp sản nghiệp của nhà họ Tống chúng tôi, ông nhất định phải làm chủ cho nhà họ Tống chúng tôi!”

 

Tống Thanh Sơn bước tới khẩn cầu nói.

 

Long Đằng hờ hững liếc nhìn lão ta một cái, lạnh lùng nói: “Ông yên tâm đi, có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng làm càn ở Yến Đô”.

 

Sau đó, lão ta lại hung hăng nhìn về phía đám người Tôn Húc, lạnh lùng quát: “Gia tộc họ Diệp, họ Hoàng, họ Tôn, họ Vũ Văn, các người định cứ thế đi vào con đường tăm tối hay sao?”

 

“Bây giờ tôi có thể cho các người một cơ hội rời khỏi hàng ngũ của cậu ta. Tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Sau này các gia tộc của chúng ta vẫn nằm trong tám gia tộc lớn của Yến Đô”.

 

“Nếu không hậu quả tự mình gánh chịu!”

 

Đám người Diệp Hoa, Hoàng Chính, Tôn Húc, Vương Thành nghe vậy mặt chợt biến sắc.

 

Họ biết sức mạnh và thủ đoạn của Dương Thanh, nhưng là người của Yến Đô, họ còn sợ Long Đằng hơn.

 

Dương Thanh không lên tiếng ngăn cản. Chỉ có lúc nguy cấp thì mới có thể nhận ra được ai là người, ai là ma bên cạnh mình.

 

Quả nhiên, ngay khi Long Đằng vừa dứt lời, một bóng người trung niên đột nhiên bước ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải bất kỳ ai cũng có thể khống chế được nhà họ Diệp chúng tôi, Diệp Mạn khiến ông cụ Diệp tức chết, cướp đoạt vị trí, bản thân đã không hợp với quy tắc rồi!”

 

“Hơn nữa, vốn dĩ tôi mới là người thừa kế chức chủ gia tộc nhà họ Diệp mà ông cụ Diệp lựa chọn. Nếu như không phải do người đàn bà Diệp Mạn độc ác kia thì chức chủ gia tộc sao có thể đến lượt cô ta cơ chứ?”

 

“Đã như vậy, Diệp Mạn có tư cách gì làm người đứng đầu gánh vác nhà họ Diệp đây?”

 

“Anh chị em nhà họ Diệp, có lòng theo Diệp Thương tôi xin hãy đứng ra đây”.

 

Diệp Thương bước ra khỏi hàng ngũ của nhà họ Diệp và nhìn đám đông người nhà họ Diệp nói lớn.

 

Tuy nhiên mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, vẫn còn rất nhiều người vốn dĩ còn đang quan sát, sau khi thấy rất nhiều người đứng xếp hàng phía sau Diệp Thương thì không do dự nữa mà cũng lần lượt bước ra.

 

Không đến một phút đồng hồ, mấy trăm người của nhà họ Diệp lúc này đều đứng về phía đối diện với Dương Thanh.