Hoàng Thừa vừa nghe yêu cầu của Trần Thái Nhật, trong lòng cảm thấy mắc ói.
Ngay cả chuyện này mà cũng phải giả vờ làm lớn cho đã, đây là bệnh đấy, cần phải chữa!
Cụ ta nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Thứ quý giá như Trấn Quốc Khí, lẽ nào chúng ta không nên giao nhận ở nơi riêng tư kín đáo sao?”
Trần Thái Nhật vỗ vào Hoàng Thanh Uyển đang dựa trên người mình.
Cô gái nhỏ lanh lợi buông tay ra, mặt đỏ ửng, cũng không dám nhìn ai, đứng sát bên cạnh Trần Thái Nhật, cúi đầu.
Genko đứng bên cạnh, mặt đầy ai oán lẩm bẩm một câu.
“Thay đổi nhân vật nhanh thật…”
Không quan tâm đến suy nghĩ giữa phụ nữ.
Trần Thái Nhật rất kiên nhẫn giải thích với Hoàng Thừa.
“Chúng ta giao nhận riêng tư, có lợi ích gì?”
Hoàng Thừa suy nghĩ một lát.
“An toàn, thần không biết quỷ không hay, Trấn Quốc Khí đã chuyển đi rồi thì an toàn hơn!”
“Trấn Quốc Khí an toàn rồi, vậy nhà họ Hoàng các người thì sao?”
“Đồ đã chuyển đi rồi, nhà họ Hoàng đương nhiên…”
Còn chưa dứt lời, trong đầu Hoàng Thừa chợt bừng sáng.
Đúng nhỉ!
Nếu giao nhận thần không biết quỷ không hay.
Trấn Quốc Khí đến tay Trần Thái Nhật quả thật là an toàn rồi.
Nhưng nhà họ Hoàng vẫn rất nguy hiểm!
Người khác lại không biết Trấn Quốc Khí không còn đặt ở nhà họ Hoàng nữa.
Nên đánh úp vẫn cứ đánh úp, nên đe dọa thì vẫn cứ đe dọa, có gì khác biệt với trước đây sao?
Trần Thái Nhật thấy cụ ta đã nghĩ thông điểm then chốt, chậm rãi nhắc nhở.
“Chúng ta phải gióng trống khua chiêng, để mọi người đều biết củ khoai lang nóng bỏng tay này đã trong tay Trần Thái Nhật tôi rồi! Chỉ có như vậy, nhà họ Hoàng mới có thể thoát thân!”
Nghe thấy vậy, mặc dù Hoàng Thừa đã từng tuổi này, cũng không khỏi có chút cảm động.
Hành động của Trần Thái Nhật quả thật là cách tốt nhất cứu vãn nhà họ Hoàng, nhưng cũng sẽ rước lấy nguy hiểm lớn nhất lên người mình.
Điều này thậm chí có thể coi là một loại hy sinh nào đó.
Trần Thái Nhật mỉm cười, mặt lộ vẻ suy nghĩ, cười nói.
“Gia chủ Hoàng, ông phải nhanh một chút, buổi giám định bảo vật ngày mai là bắt đầu rồi”.
Hoàng Thừa ngạc nhiên: “Cậu Trần! Trấn Quốc Khí đã chuyển đi rồi, còn phải mở buổi giám định bảo vật sao?”
Trần Thái Nhật bày ra vẻ đương nhiên.
“Đương nhiên phải mở rồi, một đám võ sĩ hạng cao ngay cả việc tập luyện cũng gác sang một bên, bừng bừng khát vọng đối với công pháp cấp Thần, đặc biệt đến Hàng Thành kiếm hời, vậy mà ông ngay cả xem ông cũng không cho người ta xem, ông không sợ bọn họ tàn sát cả thành phố à?”
Khóe miệng Hoàng Thừa khẽ giật.
Trần Thái Nhật vỗ vai Hoàng Thừa: “Yên tâm đi, địa điểm ông sắp xếp, nói với bên ngoài xong, đến lúc đó do tôi chuyển bảo vật lên sân khấu không phải được rồi sao?”
Có kế hoạch tỉ mỉ rồi thì Hoàng Thừa cũng không có ý kiến khác nữa.
“Nếu đã như vậy, cậu Trần, mời cậu vào căn phòng bí mật xem Trấn Quốc Bảo trước”.
Trên gương mặt Trần Thái Nhật lóe lên vẻ tò mò, gật đầu.
…
Hai tiếng sau, thời gian đã gần chạng vạng tối, Trần Thái Nhật khẽ nhíu mày, nghỉ ngơi ở biệt viện nhà họ Hoàng.
Sân khấu bên ngoài đã sắp dựng xong.
Lúc này trong đầu Trần Thái Nhật ngập tràn hình ảnh của Vân Hạc Phương Hồ - Trấn Quốc Khí nhìn thấy vừa nãy.
Bảo vật này khiến tâm trạng Trần Thái Nhật trước giờ vẫn luôn bình thản lần đầu nảy sinh nghi ngờ.
Hoàn toàn không giống với văn vật lịch sử, đồ cổ quý hiếm bình thường.
Từ cảm giác nhạy bén của Trần Thái Nhật cho thấy, dường như Trấn Quốc Khí - Vân Hạc Phương Hồ không được hoàn chỉnh!
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Cũng không phải nói là Trấn Quốc Khí Vân Hạc Phương Hồ có chỗ nào hư hại.
Bề ngoài của bảo vật rất tốt, nhưng Trần Thái Nhật cứ cảm thấy nó không hoàn chỉnh, dường như món bảo vật này chỉ là một bộ phận của món đồ khác nào đó.
Đây là một loại cảm giác vô cùng huyền diệu.
Trần Thái Nhật mơ hồ cảm thấy, loại báu vật tuyệt thế Cửu Châu như Trấn Quốc Khí cũng không giống như lời đồn đãi bên ngoài, có công pháp gì đó, hay ẩn chứa bí tịch gì đó, mà là có huyền cơ khác.
Loại bí mật ẩn giấu nơi sâu nhất này, Trần Thái Nhật mơ hồ có một suy đoán táo bạo.
E là phải gom toàn bộ Trấn Quốc Khí lại vào nhau, mới có thể hiện ra đầu mối rõ ràng, tìm được chân tướng cuối cùng!
“Trấn Quốc… Khí?”
Trần Thái Nhật cố gắng suy nghĩ tìm tòi mối liên quan trong đó, cũng không có một đầu mối cụ thể, chỉ đành đưa ra tính toán trước.
Nhận Vân Hạc Phương Hồ xong, trước khi giao cho phía chính phủ thì đưa đến Yến Kinh một chuyến, xem thử có mối quan hệ đặc biệt gì với hai món Trấn Quốc Khí khác hay không đã.
“Thái Nhật, ông nội nói, sân khấu đã sắp xếp xong, có thể ra ngoài rồi”.
Một bóng dáng xinh đẹp vào phòng.
Hoàng Thanh Uyển mặc trang phục nhẹ nhàng thời thượng, không trang điểm, sự nhu mì và hơi thở thanh xuân của con gái Giang Nam đặc biệt dung hòa một cách tuyệt vời, khiến trước mắt người ta sáng bừng lên.
“Được, chúng ta cùng ra ngoài thôi”.
Trần Thái Nhật khẽ cười đứng dậy, đến một quảng trường nhỏ đối diện lối vào chính của biệt thự nhà họ Hoàng cùng Hoàng Uyển Thanh.
Đứng bên sân khấu, sắc mặt Trần Thái Nhật u ám, nhìn Hoàng Thừa mặt cười ngây ngô bên cạnh.
“Gia chủ Hoàng… Ông… Đây là đội hình gì thế?”
Hoàng Thừa dương dương đắc ý, chỉ điểm giang sơn, giới thiệu từng cái.
“Cậu Trần cậu xem, đây là đội múa rồng, đội múa sư, đội người mẫu sườn xám, đội chiêng trống, đội xiếc, còn có trăm tinh anh múa quảng trường nổi tiếng nhất Hàng Thành chúng tôi, nếu như vậy, chắc hẳn đủ để thu hút tất cả ánh mắt của nam nữ già trẻ toàn thành phố rồi”.
Trong lòng Trần Thái Nhật đột nhiên có một sự kích động mãnh liệt, muốn ném thẳng Hoàng Thừa ngã lộn nhào vào trong vườn hoa trồng mười bữa nửa tháng của nhà họ hoàng.
Cảnh tượng hỗn độn này, cho dù là Trần Thái Nhật hiểu biết sâu rộng cũng là lần đầu nhìn thấy.
Có điều nghĩ lại, nể mặt Hoàng Thanh Uyển, nên anh cũng làm ngơ.
Dù sao cũng nói muốn gióng trống khua chiêng, mục đích đạt được là được, cũng không cần để ý hình thức.
Hiệu quả cũng đúng như Hoàng Thừa nói.
Xung quanh đã thu hút người xem thành một vòng lớn, các ngành nghề, các lứa tuổi, nam nữ già trẻ người nào cũng có.
Mấy chuyện xem náo nhiệt này, mọi người không bao giờ chê lớn chuyện.
Một nhóm biểu diễn đã bắt đầu, nhạc nền vui vẻ vang lên.
Trên sân khấu được dựng tạm thời, một người dẫn chương trình trông có kinh nghiệm tổ chức hôn lễ vô cùng phong phú cất cao giọng nói vào micro.
“Các vị khách mời, các vị khán giả, hoan nghênh mọi người đến với nghi thức giao nhận long trọng hôm nay”.
“Hôm nay, nhà họ Hoàng – gia tộc đứng đầu Hàng Thành chúng tôi muốn giao Vân Hạc Phương Hồ – bảo vật truyền đời có lịch sử hơn nghìn năm cho cậu Trần Thái Nhật đến từ Trung Châu, kính mời hai bên khách quý”.
Trần Thái Nhật và Hoàng Thừa cùng nhau lên sân khấu.
Micro truyền đến tay Trần Thái Nhật.
Anh là võ sĩ nói ít ý nhiều.
“Vân Hạc Phương Hồ là một trong mười Đại Trấn Quốc Khí, nhà họ Hoàng không giữ được nên giao cho tôi, chỉ đơn giản như vậy!”
“Buổi giám định bảo vật ngày mai, và tiệc sinh nhật của cô chủ nhà họ Hoàng cùng tổ chức như dự định, có điều bắt đầu từ bây giờ, bảo vật đã nằm trong tay tôi rồi”.
“Có ai phản đối không? Cho mọi người mười phút, thời gian thì lúc nào cũng được, đứng ra nói chuyện, hết!”
Hoàng Thừa ở bên cạnh nghe mà thấy đau đầu.
Vẫn đúng là… thẳng thắn.
Trần Thái Nhật vung tay lên.
“Dâng bảo vật!”
Chớp mắt, đám người bên dưới bàn tán sôi nổi.
Ba tên vệ sĩ thân hình cường tráng, hai người bảo hộ, một người đi ở giữa, cầm khay gỗ mang phong cách cổ xưa.
Trên khay gỗ, một cái lồng thủy tinh mờ hình hộp chữ nhật, bên trong thấp thoáng lộ ra hình dáng một cái bình đồng cổ điển.
Đại khái có thể nhìn ra được là một cái bình cỡ phích nước nóng, có tai bình, tạo hình mang trang trí phức tạp.
Bởi vì là thủy tinh nên những chi tiết khác hoàn toàn không nhìn rõ.
Bảo vệ nghiêm túc lên sân khấu, giao khay đựng vào tay Hoàng Thừa.
Hoàng Thừa cầm micro lên, trịnh trọng tuyên bố chuyện này.
“Nhà họ Hoàng không có tư cách độc chiếm bảo vật này, hôm nay đặc biệt giao cho cậu Trần, thay trời bảo quản, do đó, nhà họ Hoàng cũng không dính líu vào việc tranh giành Trấn Quốc Khí nữa”.
Nói xong, cụ ta cầm khay lên, giơ trước người.
Trần Thái Nhật khẽ cười, nhìn Hoàng Thừa, nhỏ giọng nói.
“Gia chủ Hoàng, ông làm tốt lắm, bây giờ chỉ đợi xem có tấm bia đỡ đạn nào tự tìm đến tận cửa hay không thôi, để tôi giết gà dọa khỉ”.
Trần Thái Nhật làm ra vẻ muốn nhận lấy khay đựng, tay anh vừa giơ ra một nửa, đột nhiên nghe thấy trong quảng trường vang lên một tiếng hét vang dội.
“Khoan đã!”
Trần Thái Nhật nhướng mày.
Gà đến rồi!