Chiến Thần Hắc Ám

Chương 56




Huỳnh Nhân vừa đi vào tòa nhà Quốc Tế, thì có một viên thịt lăn về phía anh.

“Anh Huỳnh, anh đến rồi hả?” Thiên Việt Bân cười nịnh nọt nói.

Huỳnh Nhân nhìn một cái rồi mặc kệ anh ta, Thiên Việt Bân là một người tinh ranh, làm sao không thể nhìn ra tâm trạng của người tuổi trẻ tài cao như anh Huỳnh đang không tốt.

Cho nên anh ta tự mình biết rõ không nên đi trêu chọc Huỳnh Nhân, thành thật nói.

“Anh Huỳnh, chuyện anh nhờ tôi điều tra đã có manh mối.”

“Hử?”

Huỳnh Nhân nhìn Thiên Việt Bân vài lần, mới qua một tuần mà đã có manh mối rồi. Mặc dù Thiên Việt Bân hơi béo một chút, nhưng tốc độ làm việc rất nhanh.

“Nói nghe một chút.”

“À.”

Thiên Việt Bân trả lời, lúc này anh ta nói ra tất cả những gì mà mình biết.

“Kỳ thực, những chuyện xảy ra ở sự kiện ba một sáu đã có một số báo chí và truyền thông đưa tin rồi, số lượng lớn các vụ ngộ độc thức ăn xảy ra đối với sản phẩm của công ty Cửu Châu, và công ty con của nhà họ Liễu. Vụ việc này đã hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của bọn họ, việc này cũng trở thành ngòi nổ cho sự sụp đổ của nhà họ Liễu. Nhưng những nền tảng truyền thông mạng này rõ ràng đã nhận được tiền, nói trắng ra đây là một “Cuộc chiến dư luận”.

“Chất lượng sản phẩm của nhà họ Liễu không có vấn đề, và những người trúng độc đó thực ra không bị gì cả, tất cả giấy chứng nhận y khoa đều là ngụy tạo. Nhưng truyền thông đưa tin bất lợi nghiên về nhà họ Liễu, nguyên nhân của chuyện này là gì, anh Huỳnh, không cần tôi nói thêm đúng không?” Thiên Việt Bân cười khẩy.

Huỳnh Nhân gật đầu, sắc mặt lạnh lùng, trong chuyện này, có người cố ý muốn hại nhà họ Liễu.

“Có điều tra được người tình nghi không?”

Trong lòng Huỳnh Nhân, nhà họ Thiều là mối nghi ngờ lớn nhất.

Nhưng Thiên Việt Bân nói tên một công ty rất xa lạ với Huỳnh Nhân.

“Công ty dược phẩm Hồng Thiên.”

“Đây là chủ mưu của 316 mà tôi đã tra ra được trong mạng lưới tin tức, không có quan hệ kinh doanh với nhà họ Thiều.”

Thiên Việt Bân nói với vẻ nghiêm túc.

“Nếu thực sự muốn nói đến quan hệ, thì Diệp Thường Phong, ông chủ của công ty dược phẩm Hồng Thiên có thù oán với nhà họ Thiều.”

Câu nói này khiến Huỳnh Nhân cau mày.

“Không những không hợp tác với nhà họ Thiều, mà còn có thù oán sao?”

“Đúng thế.”

Thiên Việt Bân nói với sắc mặt kì lạ.

“Diệp Tư Truy là con trai lớn của Diệp Nhạc Phong, rất thích Thiều Gia Nguyệt của nhà họ Thiều, có một lần trong bữa tiệc kinh doanh, anh ta trêu chọc Thiều Gia Nguyệt vài câu nên đã bị mang ra ngoài. Chà chà, lá gan của thằng nhóc này cũng rất lớn, chọc ai không chọc, lại đi chọc vào bà cô nhỏ của nhà họ Thiều…”

“Sau đó thì sao?” Huỳnh Nhân cau mày hỏi.

“Sau đó Diệp Thường Phong không trả thù, ông ta rõ ràng bấm bụng chịu đựng.”

Huỳnh Nhân không nói gì, chuyện này không có chút liên quan nào tới sự kiện ba một sáu cả, nhưng anh luôn cảm giác, cảm thấy có chỗ rất kỳ lạ.

“Công ty dược phẩm Hồng Thiên hại nhà họ Liễu với lý do rất đơn giản, bởi vì nhà họ Liễu đã cướp đoạt công việc làm ăn của công ty dược phẩm Hồng Thiên.”

Thiên Việt Bân nói.

“Mặc khác, lai lịch của Diệp Nhạc Phong cũng không nhỏ, ông ta là một trong những thành viên của thương hội Hồng Ưng.”

“Thương hội Hồng Ưng?”

Nghe đến đây, Huỳnh Nhân ngẩn người, đây không phải thương hội dưới tay của Thương Si sao?

“Đúng thế.”

Thiên Việt Bân còn tưởng rằng Huỳnh Nhân không biết thương hội Hồng Ưng là cái gì, nên kiên nhẫn giải thích.

“Đây là thương hội có hoạt động kinh doanh trên khắp khu vực Giang Chiết. Thành viên trong thương hội này, không có ai không phải là doanh nhân thành đạt có địa vị cao cả. Sau khi gia nhập thương hội, con đường kinh doanh có thể sẽ rất rộng mở, nghe nói còn có thể ăn cơm, chụp ảnh chung với Tổng giám đốc.”

“Nhưng mà thương hội như thế còn có thêm bảy cái nữa, cả nước tổng cộng có tám thương hội lớn, tất cả đều là những đại nhân vật không thể tưởng tượng được. Hằng năm, thương hội sẽ lập ra danh sách những người có tư cách tham gia, năm nay Minh Châu của chúng ta có hai người.”

“Là hai người nào?” Huỳnh Nhân hỏi.

“Một người là bà cô nhỏ kia của nhà họ Thiều, người còn lại chính là...”

Thiên Việt Bân cười thần bí, chỉ lên trần nhà.

“Chính là chủ tịch Liễu của chúng ta.”

“Thật sao?”

Huỳnh Nhân mỉm cười, khi trở về anh sẽ hỏi Liễu Phi Tuyết một chút, nếu cô ấy muốn vào vậy thì để cho cô ấy vào.

“Diệp Thường Phong đó là thành viên của thương hội Hồng Ưng, bằng không thì, ông ta lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy, để thao túng cả sự kiện 316.”

Nói đến đây, Thiên Việt Bân lại cau mày.

“Nhưng chuyện này vẫn còn rất mông lung và có nhiều chỗ kỳ quái.”

“Có gì kỳ quái?” Huỳnh Nhân hỏi.

“Đó chính là những người bị ngộ độc thức ăn, trước kia không bị trúng độc, nhưng mấy ngày sau đều bị cả. Sau đó, tất cả bọn họ đều rời khỏi Minh Châu vì nhiều lý do khác nhau, không rõ tung tích.”

Nghe vậy, Huỳnh Nhân cau mày.

Sản phẩm của nhà họ Liễu không có vấn đề gì cả, cho nên những người ăn phải sẽ không bị ngộ độc, nhưng tại sao họ lại thực sự bị trúng độc được?

Điều này chứng minh, có kẻ thứ ba đã nhúng tay vào.

Huỳnh Nhân suy nghĩ một chút, sau đó nói với Thiên Việt Bân.

“Anh tiếp tục điều tra chuyện này đi, mặt khác, chờ sau khi công ty Cửu Châu chuyển vào tòa nhà Quốc Tế, thì anh hãy giúp tôi để mắt đến bọn họ, sau chuyện này, anh sẽ được hưởng rất nhiều lợi ích.”

Thiên Việt Bân mừng rỡ, liên tục cúi đầu cảm ơn.

“Cảm ơn anh Huỳnh, cảm ơn anh Huỳnh.”

Sau khi đuổi Thiên Việt Bân đi, Huỳnh Nhân thở dài một hơi.

Xem ra, nếu muốn biết rõ chân tướng của sự kiện ba một sáu, chỉ có một cách duy nhất để đi vào công ty dược phẩm Hồng Thiên đó chính là…

Cùng lúc đó, ở tập đoàn Cửu Châu, hai người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc.

Hai người này Huỳnh Nhân đã từng gặp qua, người đàn ông có thân hình cao lớn, gương mặt đẹp trai chính là con trai trưởng của nhà họ Thiều, Thiều Hải Hà.

Người còn lại, là Tổng giám đốc của Cửu Châu vừa mới được nộp tiền bảo lãnh chuộc ra, tên Phượng Tư Sở.

Nhưng mà, Phượng Tư Sở ngồi trước mặt Thiều Hải Hà, vẻ mặt lo lắng không yên, sắc mặt của Thiều Hải Hà cũng rất u ám, ngồi trên ghế sô pha không nói lời nào.

Ngoài hành lang có người đi đi lại lại, tiếng bước chân khắp nơi, đang thu xếp việc chuyển công ty.

Tuần sau, Cửu Châu sẽ phải chuyển đến tòa nhà Quốc Tế.

Thiều Hải Hà càng nghĩ càng giận, đột nhiên tát vào mặt Phượng Tư Sở một cái, chửi ầm lên.

“Đồ vô dụng, tôi cho ông đi đấu thầu, nếu không được cũng không sao, còn bị cảnh sát bắt, suýt chút nữa kéo tôi xuống nước rồi.”

Bị tát một cái, nhưng Phượng Tư Sở vẫn không dám nói câu nào.

“Tôi hỏi ông lần nữa, trong cục cảnh sát, ông thực sự chưa lỡ miệng nói ra đúng không?” Thiều Hải Hà nhìn Phượng Tư Sở bằng ánh mắt lạnh lẽo, lúc này đây, trong mắt anh ta rõ ràng hiện lên một tia sát ý muốn giết người diệt khẩu.

Phượng Tư Sở bị dọa sợ đến tái mặt, vội vàng nói.

“Thật đó ạ, Thiều tổng, tôi có thể cam đoan tôi không nói gì cả, một mình tôi gánh hết tội.”

“Hơn nữa, những người kia không biết sự kiện 316, chỉ là vụ án tiết lộ bí mật làm ăn bình thường thôi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Lúc này, vẻ mặt lạnh lẽo của Thiều Hải Hà mới biến mất, nhưng vẫn nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, ông đường đường là Tổng giám đốc của Cửu Châu, ngay cả thứ rác rưởi như nhà họ Liễu cũng không giải quyết được, còn bị ông ta tính kế, mấy năm nay ông sống như chó vậy!”

Vẻ mặt Phượng Tư Sở uất ức.

“Thiều tổng, nhưng Huỳnh Nhân đó thực sự rất lợi hại, cách đây không lâu, không phải anh cũng bị anh ta ném xuống sông Minh Châu sao?”

“…”

Thấy Phượng Tư Sở còn dám vạch trần vết sẹo của mình, Thiều Hải Hà lập tức trừng lớn mắt, tát vào mặt của Phượng Tư Sở.

“Ông còn dám mạnh miệng à, tôi đánh chết tên rác rưởi như ông!”

Rất nhanh, tiếng kêu rên của Phượng Tư Sở truyền ra từ văn phòng.

Đánh đủ rồi, lúc này Thiều Hải Hàmới dừng tay, nheo mắt lại lẩm bẩm nói. “Nhưng mà, chuyện ông bị cảnh sát bắt cũng không phải là chuyện xấu, mấy năm nay ông già họ Diệp kia trở mặt, chuyện này vừa vặn nhắc nhở ông ta một chút.”

“Nếu như chúng ta lộ chuyện này ra ngoài, thì ông già đó sẽ không thể chạy thoát!”

Sự lạnh lẽo hiện ra trong ánh mắt của Thiều Hải Hà, anh ta đá mông Phượng Tư Sở một cái.

“Đi gọi điện thoại cho ông già đó nói toàn bộ sự việc, sau đó mời ông ta đến dùng cơm.”