Ký xong hợp đồng, Huỳnh Nhân lập tức bỏ đi. Liễu Cảnh
Nhiên và Liên Thuý Na vẫn ngồi yên tại chỗ, có điều sắc mặt có chút khó coi.
“Sao anh ta có thể ăn nói như vậy?”
Liễu Cảnh Nhiên càng nghĩ càng giận.
“Gánh nặng vô dụng là ý gì? Nói cứ như chúng ta là dân
thu mua ve chai không bằng.”
Chức vụ Tổng phụ trách của công ty quốc tế Lệ Tinh
không biết có bao nhiêu người thèm muốn, nhưng trong mắt đồ bỏ đi kia lại trở
thành gánh nặng vô dụng. Một người cao ngạo như Liễu Cảnh Nhiên thật không thể
chấp nhận chuyện này.
“Cảnh Nhiên, chấp nhặt với cậu ta làm gì. Dù sao chúng
ta đã nắm được hợp đồng chuyển nhượng trong tay. Bây giờ chúng ta mới là người
phụ trách chính của toàn bộ dự án này.”
Xem ra Liên Thuý Na chẳng tức giận gì mấy.
“Đồ bỏ đi đúng là đồ bỏ đi. Giao dự án cho cậu ta, cậu
ta cũng chẳng biết nó có giá trị cỡ nào.”
Nghe Liên Thuý Na nói vậy, Liễu Cảnh Nhiên ngẫm nghĩ cảm
thấy cũng đúng, nên không còn tức giận nữa.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì? Có nên nói chuyện
này cho ba biết không?”
“Nói với ông ấy làm gì?”
Liên Thuý Na trề môi.
“Dự án này chúng ta tự làm. Chỉ cần giữ được dự án này
và tạo được mối quan hệ hợp tác dài hạn với Lệ Tinh thì chúng ta sẽ là người có
tiếng nói trong cái nhà này.”
Liễu Cảnh Nhiên bị thuyết phục, hào hứng nói.
“Vậy mẹ con mình mau tìm nhà hàng ăn một bữa để chúc mừng
đi. Ngày mai đến Lệ Tinh tìm Tổng giám đốc Liễu bàn chuyện.”
…
Huỳnh Nhân đương nhiên không biết toan tính của hai mẹ
con. Bây giờ anh đang trên đường đến trường mầm non của Huỳnh Như.
Anh thực sự chẳng có chút hứng thú nào với chức vụ đối
tác tổng phụ trách.
Phù sa không chảy ruộng ngoài, công ty của vợ mình, chẳng
phải chỉ cần nói một câu là được sao.
Nếu Liễu Cảnh Nhiên muốn, vậy thì cứ tặng cho cô ta.
Có điều, cho thì cho, nhưng có làm nên cơm cháo gì
không thì Huỳnh Nhân không biết.
Huỳnh Nhân đến trường vừa kịp giờ tan học. Ngoài cửa
đã có rất nhiều phụ huynh đang đứng đợi.
Kính coong…
Chuông tan học vừa vang lên, những em nhỏ vội vàng chạy
ra, lần lượt được gia đình của bọn nhỏ đón đi.
Nhìn trong đám trẻ đông đúc, Huỳnh Nhân không thấy
bóng dáng của Huỳnh Như đâu.
Huỳnh Nhân cũng không nóng lòng, chỉ lẳng lặng đứng chờ
ở cửa.
Thời gian cứ từng phút từng phút trôi qua, bọn trẻ đã
thưa thớt dần nhưng vẫn chưa thấy Huỳnh Như.
Ánh mắt Huỳnh Nhân cuối cùng cũng đanh lại. Anh sải bước
đi vào trong trường.
Đã hơn một tiếng mà Tiểu Như vẫn chưa ra, chắc chắn đã
xảy ra chuyện gì rồi.
Hoàn cảnh của trường mầm non này cũng khá tốt, mùa hè
không nóng, mùa đông không lạnh. Trên tường được trang trí bằng những bức vẽ
graffiti rất đẹp. Trong trường mầm non vẫn còn một số nhóc tì ham vui mải chơi
cầu trượt chưa chịu về.
Tuy nhiên, trong số đó cũng không thấy Huỳnh Như.
Huỳnh Nhân nghe nói Huỳnh Như học lớp Lá, nhưng trong
phòng học của lớp Lá đã không còn ai. Sắc mặt Huỳnh Nhân càng lúc càng nghiêm
trọng.
Cổng trường mầm non và tiểu học là nơi lộn xộn nhất, đặc
biệt là vào giờ tan học. Trong đám phụ huynh đứng đón con ngoài cổng rất có thể
có bọn buôn người giả dạng trà trộn vào.
Vẫn còn một phòng làm việc cuối cùng, nếu vẫn không
tìm thấy Huỳnh Như thì đây chính là một vụ mất tích.
Huỳnh Nhân lạnh lùng đi về phía văn phòng đó, bên
trong vọng ra một giọng nói lạnh lùng đang chất vấn ai đó của chủ nhiệm lớp.
“Em nói đi, vì sao lại đánh bạn, lại còn mạnh tay như
vậy. Tiểu Danh chảy cả máu đầu rồi, em không thấy sao?”
Trong phòng làm việc, một người phụ nữ trông như là
giáo viên đang quát một bé gái nhỏ. Bé gái quay lưng về phía Huỳnh Nhân nên
không nhìn được rõ mặt.
Huỳnh Nhân dừng bước, nheo mắt xem xét tình hình trong
văn phòng.
“Cô giáo à, lần này thật sự quá đáng lắm rồi!”
Ngay sau đó, trong phòng lại vang lên giọng nói lanh lảnh
chói tai của một phụ nữ trẻ.
“Con trai tôi đi trường mầm non là để được dạy bảo chứ
không phải để bị bắt nạt. Cô nhìn đi, đầu thằng bé bị đánh thành thế nào rồi?”
“Vâng vâng vâng. Mẹ Hào Tiểu Danh, chị nói rất đúng.
Chuyện này là do trường chúng tôi quản lý không tốt, là trách nhiệm của chúng
tôi. Chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm chuyện này, sẽ có hình phạt thích đáng
để trả lại công bằng cho Tiểu Danh.”
Cô giáo trong phòng lập tức hạ giọng ăn nói khép nép,
vừa thề thốt như đọc khẩu hiệu, vừa trấn an người phụ nữ trẻ kia.
Người phụ nữ mặc toàn hàng hiệu, trên tay đeo một chiếc
túi LV phiên bản giới hạn. Người đàn ông mặc u phục đứng bên cạnh có lẽ là chồng cô ta.
“Là Hào Tiểu Danh quá đáng trước… bạn ấy mắng em là mồ
côi không có ba, còn giật tóc của em…”
Lúc này, bé gái bị phạt đứng mới uất ức ngẩng đầu muốn
thanh minh cho mình, còn không phải Huỳnh Như thì là ai vào đây?
Sau khi xác định con gái không mất tích, Huỳnh Nhân mới
thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay tức thì vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng.
“Em im ngay cho cô. Đã ra tay đánh bạn còn lý sự nữa.”
Huỳnh Như còn chưa nói xong, cô giáo đã quát cô bé gần
như ngay lập tức.
Huỳnh Như giật mình hoảng sợ, vội rụt cổ cúi đầu xuống,
nước mắt đã lưng tròng.
“Cậu đúng là không có ba mà. Ba của cậu không cần cậu
nữa.”
Một cậu bé vẻ mặt kiêu ngạo chui ra từ phía sau người
phụ nữ mặc hàng hiệu, nhăn mặt trêu chọc Huỳnh Như.
“Xin lỗi đi. Em xin lỗi Tiểu Danh nhanh lên!” Chủ nhiệm
lớp cũng tức giận ra lệnh.
“Là lỗi của bạn ấy mà. Em có ba, em không xin lỗi
đâu!” Huỳnh Như mắt đỏ hoe, lớn tiếng nói.
“Em…”
Chủ nhiệm lớp sửng sốt nhìn Huỳnh Như, trong nhất thời
không nói được gì.
“ y da. Thôi bỏ đi, cô giáo Liễu.”
Người phụ nữ hàng hiệu đó xua xua tay, giọng điệu chua
ngoa.
“Tôi thấy con bé này sẽ không chịu xin lỗi đâu, mà xin
lỗi hay không cũng không quan trọng. Tôi cũng không phải người nhỏ mọn như vậy.
Tuy nhiên, chắc sau này con trai tôi không thể tiếp tục học ở đây nữa. Tôi
không thể để thằng bé ở trong một môi trường nguy hiểm như vậy được, vậy phải
làm sao bây giờ ta?”
"Chà, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng..."
Cô giáo Liễu suy nghĩ trong chốc lát rồi bỗng nhiên
nói.
“Vậy thì đuổi học thôi. Cũng may sức khỏe Tiểu Danh tốt,
nếu đổi lại là đứa trẻ khác chắc là đã vỡ đầu rồi. Trường mầm non của chúng tôi
sẽ không chấp nhận những đứa trẻ hung hãn như vậy.”
“Cô giáo Liễu, sao cô nói…”
Nghe cô giáo Liễu nói vậy, Huỳnh Như lập tức ngẩng đầu
lên, vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn mọi người.
Cô bé không hiểu, rõ ràng không phải lỗi của mình, tại
sao người bị đuổi học lại là mình.
Ba giây sau, Huỳnh Như theo bản năng bắt đầu van nài,
vừa khóc lóc vừa sợ hãi nói.
“Cô giáo Liễu, em biết lỗi rồi. Xin đừng đuổi học em.
Em xin lỗi, em xin lỗi là được rồi đúng không?”
“Xin lỗi cô cũng vô ích thôi. Xin lỗi mẹ của Tiểu Danh
kìa.”
Cô giáo Liễu thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ nói.
“Hành vi này của em dù là ở trường nào thì cũng sẽ bị
đuổi học thôi…”
“Cô muốn đuổi học ai?”
Cô giáo Liễu chưa nói hết câu, cửa văn phòng đã bị đẩy
tung ra. Huỳnh Nhân sải bước tiến vào phòng.
Nhìn thấy Huỳnh Nhân bước vào, Huỳnh Như đang khóc như
mưa lập tức ngừng khóc, hai mắt rạng rỡ nhìn anh.
Cô giáo Liễu và gia đình ba người của Hào Tiểu Danh đều
vô cùng kinh ngạc nhìn Huỳnh Nhân.
“Ba!”
Huỳnh Như bật cười, kích động hét to rồi ôm chặt lấy
đùi của Huỳnh Nhân, nói cách nào cũng không buông ra.
Huỳnh Nhân mỉm cười nhìn Huỳnh Như. Trước tiên, anh nhẹ
nhàng lau nước mắt cho cô bé, sau đó bế bổng cô bé lên, cười dịu dàng nói.
“Tiểu Như đừng khóc. Ba đến đón con về nhà đây.”