Ở cái thời đại lạc hậu sẽ phải bị đánh này, mỗi người đều liều mạng bò lên trên.
Tổ trưởng bộ môn muốn làm lãnh đạo bộ môn, lãnh đạo bộ môn liều mạng muốn vào nhóm cổ đông, các cổ đông nghĩ mọi cách muốn trở thành phó tổng tập đoàn, mà nhóm phó tổng, chịu được muốn kéo tổng giám đốc xuống ngựa.
Phó tổng đời trước Tôn Tuyết ảm đạm từ chức, trống một cái vị trí phó tổng, tất cả mọi người đều muốn đi lên ngồi.
Nhưng ai cũng chưa nghĩ đến, Huỳnh Nhân cống hiến cho tập đoàn Lệ Tinh lớn như vậy.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, sững sờ tại chỗ, giống như ban ngày nhìn thấy quỷ vậy, không thể tin được nhìn Huỳnh Nhân.
Sắc mặt của Thành Bội cũng lúc đỏ lúc trắng, không thể tin lời Liễu Phi Tuyết nói.
“Tám trăm triệu do là Huỳnh Nhân kéo tới?”
Trong lòng mọi người đều có câu hỏi này.
Lúc ấy chủ tịch của mười tập đoàn lớn ở Minh Châu đích thân tới nơi, tất cả mọi người đều nghĩ là do mặt mũi của Liễu Phi Tuyết.
“Không thể nào.”
Lúc này, một lãnh đạo trung tầng lấy lại tinh thần, thanh âm run rẩy la lên một tiếng.
“Đó không phải do Tổng giám đốc Liễu kéo tới sao?”
Liễu Phi Tuyết cười lạnh một tiếng.
“Mặt mũi của tôi không lớn như vậy.”
Thành Bội chau mày, không nói nữa.
Đúng là chỉ dựa vào lực lượng của một mình Liễu Phi Tuyết, chắc chắn không thể kéo tới nhiều tài trợ như vậy.
Dù sao tập đoàn Lệ Tinh có phát triển tốt hơn nữa cũng chưa đưa ra thị trường, không thể so sánh với mười xí nghiệp lớn đã lên sàn này.
“Chẳng lẽ, thật sự do anh ta kéo tới?”
Thành Bội nhăn chặt mày, sắc mặt âm trầm nhìn Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết.
Lúc này, một suy đoán hiện lên ở trong đầu cô ta.
Khi bị phái đến Giang Thành mở rộng nghiệp vụ, một cơ hội ngẫu nhiên cho cô ta biết được gia thế của Liễu Phi Tuyết.
Tuy rằng hiểu biết không nhiều, nhưng cũng rõ ràng Liễu Phi Tuyết đến từ một cái gia tộc thần bí lớn mạnh, đây có thể là tác phẩm của gia tộc sau lưng cô không?
Càng nghĩ càng có khả năng.
Khóe miệng Thành Bội nhếch lên một nụ cười sâu xa, bởi vì cô ta biết được, quan hệ của Liễu Phi Tuyết và gia tộc của cô thật ra không tốt, nói không chừng có thể mượn Liễu Phi Tuyết mà leo lên.
Nghĩ đến đây, trong mắt Thành Bội lóe lên ánh nhìn nóng bỏng, nhẹ nhàng vỗ tay.
Dưới khí thế mạnh mẽ của Liễu Phi Tuyết, tất cả mọi người im như ve sầu mùa đông, chỉ có một mình Thành Bội nhẹ nhàng vỗ tay, Liễu Phi Tuyết lạnh lùng nhìn qua.
“Cô làm gì vậy?”
“Khen cô.”
Thành Bội nói một cách đương nhiên.
“Tổng giám đốc của chúng ta yêu quý chồng của mình như vậy, cũng có thể xem như một câu chuyện để mọi người ca tụng.”
Lời nói mang theo gai, ánh mắt Liễu Phi Tuyết trầm xuống.
“Tôi đã nói ra sự thật về sự phát triển của công ty, cô còn cảm thấy tôi tạo thế cho anh ấy?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Thành Bội từ từ đứng lên, dẫm lên giày cao gót, thong dong đi đến bên người Liễu Phi Tuyết, dùng giọng chỉ có hai người nghe nó.
“Người khác không biết tiền này đến như thế nào, tôi biết, là cô ỷ vào gia tộc của mình, cơ hội hoành hành ngang ngược còn có mấy lần đây?”
Lời này vừa nói ra, đôi mắt Liễu Phi Tuyết hơi nheo lại, trên mặt Huỳnh Nhân cũng hiện một nét sắc lạnh.
Anh cũng nghe thấy lời nói của Thành Bội, ở trong mắt Thành Bội, đây đều là do Liễu Phi Tuyết mượn dùng uy danh nhà họ Liễu ở Yên Lăng đổi lấy.
“Cho nên, đây đều không tính.”
Thành Bội nhẹ lay động ngón tay, cười nói.
“Muốn cho chồng của cô làm phó tổng cũng không phải không thể, chỉ cần lấy ra lý do làm chúng tôi tin phục, lý do tài trợ này là đủ rồi, nhưng đây thật sự do chính anh ta kéo tới sao?”
Liễu Phi Tuyết quay mặt đi, giận đến bật cười.
Nếu đây là do cô bịa đặt, bị chọc thủng cũng không thể nói gì, chỉ là tất cả đây đều là sự thật.
Cô nói thật lại không ai tin, thế giới này bị làm sao vậy?
“Vậy cô muốn thế nào?” Cô nhìn về phía Thành Bội, lạnh giọng hỏi.
“Rất đơn giản, để chúng tôi nhìn thấy năng lực thật sự của chồng cô, hoặc là có chỗ khiến cho chúng tôi phải sáng mắt, hoặc là tài nguyên đáng giá như chúng tôi, ngược lại, cô sẽ phải trả giá đắt vì hành vi ích kỷ.”
Thành Bội nheo mắt, trong đó lóe lên ánh sáng tàn nhẫn.
“Tuy cô là tổng giám đốc, nhưng công ty cũng không đến mức thiếu cô thì không được, lần đề cử tổng giám đốc tiếp theo, cô phải từ chức. Luận lý lịch, tôi càng thích hợp hơn cô.”
Liễu Phi Tuyết cũng lạnh lùng nhìn cô ta, giờ phút này, Thành Bội đã bộc lộ ra dã tâm thật sự của mình.
“Tổng giám đốc Liễu…”
Lê Nguyệt Thiền đứng ở một bên, trong mắt lo lắng.
tập đoàn Lệ Tinh là do Liễu Phi Tuyết một tay sáng lập, cô ấy không thể tưởng tượng nổi, tập đoàn khi không có Liễu Phi Tuyết sẽ như thế nào.
“Được.”
Không chờ Liễu Phi Tuyết nói chuyện, giọng nói của một người đàn ông truyền đến, đồng ý.
Lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía Huỳnh Nhân ngồi một góc, từ đầu đến cuối chưa nói qua một câu.
Thành Bội sửng sốt một chút, không nghĩ tới người đồng ý với cô ta lại là Huỳnh Nhân.
Những lãnh đạo khác cũng nhìn Huỳnh Nhân như thằng ngốc, thật không biết anh ta lấy đâu ra tự tin nữa.
Vợ của mình đang bị ép hỏi, anh ta không hỗ trợ thì thôi, vậy mà còn gây thêm phiền, làm tăng tốc độ Liễu Phi Tuyết từ chức.
“Được lắm, có dũng khí.”
Thành Bội cười ha hả nhìn Huỳnh Nhân, trong mắt xẹt qua vẻ âm ngoan vì kế hoạch được thực hiện, sau đó trào phúng nhìn về phía Liễu Phi Tuyết.
“Xem ra, chồng của cô còn ‘quả quyết’ hơn cả cô đấy, cô làm như thế nào?”
Vốn tưởng rằng bị Huỳnh Nhân ‘hố’ nhất định sẽ khiến Liễu Phi Tuyết nổi trận lôi đình, không nghĩ tới trên mặt Liễu Phi Tuyết không có bất kì vẻ giận dữ gì, ngược lại còn cười một cách kì lạ.
“Tôi cũng không có ý kiến.”
Thành Bội sững người, rồi sau đó nụ cười lạnh trên mặt càng sâu.
“Được, trình lý lịch của anh lên đây, để tôi nhìn xem là năng lực xuất chúng, hay là nhân mạch rộng lớn.”
Huỳnh Nhân lại là lắc đầu.
“Tôi không có sơ lược lý lịch, tôi cũng không học đại học gì, nhưng tôi có thể gọi vài người đến đây, mọi người nhìn xem có đủ hay không.”
“Có thể, tùy anh gọi.”
Thành Bội ngồi trở lại vị trí, vắt chéo chân, trong mắt đầy châm chọc.
Trong mắt cô ta, năng lực và nhân mạch, Huỳnh Nhân không có cái nào.
Càng làm cho người ta buồn cười hơn là, Huỳnh Nhân thật đúng láy di động ra, gọi mấy cuộc điện thoại.
Những người ở đây suýt chút nữa cười ra tiếng, một tên ở rể không có cái gì cả, thứ lớn nhất dựa vào chính là Liễu Phi Tuyết, có thể gọi đến người như thế nào?
Nhưng không đến năm phút, điện thoại Giang Hi Văn vang lên.
Nghe nội dung trong đó, vẻ mặt Giang Hi Văn lập tức trở nên nghiêm túc.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Thành Bội hỏi.
“Thư ký Giang, ai gọi điện thoại vậy?”
“Bên lễ tân gọi, là tiểu thư Huỳnh của công ty giải trí Nhân Phát tới cửa mong được hợp tác.”
“Công ty giải trí Nhân Phát?”
Tất cả lãnh đạo ở đây quay sang nhìn nhau, liếc mắt một cái, rồi sau đó đều lắc đầu.
“Chưa từng nghe qua.”
Thành Bội cũng cười, lắc đầu.
“Tôi cũng chưa nghe nói qua công ty giải trí Nhân Phát này, nói vậy cũng là mấy công ty nhỏ, tập đoàn Lệ Tinh chúng ta dù sao cũng là xí nghiệp thượng lưu ở Minh Châu, không phải công ty nhỏ nào cũng có thể hợp tác.”
Giang Hi Văn lạnh nhạt, bỗng nhiên mở miệng.
“Tiền thân của công ty giải trí Nhân Phát là công ty giải trí Huy Hoàng dưới trường nhà họ Hào.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thành Bội đột nhiên thay đổi, ngay cả đôi chân đang bắt chéo cũng thả xuống dưới.
“Cái gì?”