Chiến Thần Hắc Ám

Chương 299




Giây phút lão Hàn tuyên bố thắng bại, toàn bộ văn phòng đều trở nên im lặng, chỉ có giọng nói vang dội kia, một lần lại một lần quanh quẩn trong không gian.

“Chuyện này, sao có thể…”

Nụ cười trên mặt Mã Khả Phong còn chưa tan đi, biểu tình lập tức trở nên cứng đờ, không thể tưởng tượng lẩm bẩm nói.

Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân cũng sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nói không nên lời.

Kết quả lão Hàn tuyên bố ngoài dự đoán của mọi người, thế mà không phải Mã Khả Phong, là Huỳnh Nhân.

Lấy lại tinh thần, Mã Khả Phong vội vàng vọt tới trước mặt lão Hàn, bắt lấy tay ông.

“Lão Hàn, có phải nhầm lẫn chỗ nào rồi đúng không, toàn bộ phiếu bầu của cổ đông đều là của tôi mới đúng, tại sao người thắng lại biến thành cậu ta rồi.”

Giọng điệu anh ta nôn nóng, thậm chí còn hơi có chút tức giận, bởi vậy có thể thấy được, anh ta phải kìm nén lửa giận để nói chuyện với lão Hàn như nào.

Nếu là những người khác, chỉ sợ anh ta đã sớm bùng nổ.

Lão Hàn lạnh nhạt nhìn hắn một cái.

“Không tính sai, người thắng là Huỳnh Nhân.”

“Không thể nào. Ông thiên vị.”

Một câu này trực tiếp làm Mã Khả Phong đánh mất lý trí, hết lên với lão Hàn. “Toàn bộ đánh cuộc dù thế nào cũng đều là tôi chiếm phần thắng, ngay cả phút cuối cùng cũng là tôi gom đủ tất cả phiếu bầu, ông lại tuyên bố cậu ta thắng lợi, đây không phải thiên vị thì là cái gì?”

“Láo xược.”

Ánh mắt lão Hàn lập tức trở nên lạnh lùng, nói.

“Hàn Chính Thiên tôi công chính thanh liêm, sao lại làm loại việc ngu dốt như thế.”

“Thế tại sao tôi...”

Nghe vậy, Mã Khả Phong lớn tiếng, cắn răng nói.

“Trước đó tôi nhắc nhở cậu, vĩnh viễn không nên xem thường bất cứ kẻ nào, là cậu không coi lời nói của tôi ra gì.”

Lão Hàn lạnh nhạt nhìn anh ta một cái.

“Trước đó cậu thật sự làm rất tốt, nhưng phút cuối cùng lại lơi lỏng, chủ quan.”

“Nhân lúc…”

Lời nói của lão Hàn làm đồng tử Mã Khả Phong co rút, theo bản năng quay đầu lại, không biết làm sao nhìn Huỳnh Nhân một cái.

Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền bên cạnh cũng nghiêm mặt, nhịn không được nhìn về phía Huỳnh Nhân.

“Ngài Huỳnh, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, ngài nói cho chúng tôi biết đi.”

Bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đây là chuyện gì.

Lúc này, Huỳnh Nhân vừa đem ly trà nóng uống cạn, từ từ đứng dậy.

“Được, để tôi nói cho mọi người nghe kết quả của toàn bộ chuyện này.”

Anh cười thong dong, đi đến trước mặt Mã Khả Phong, ánh mắt châm chọc làm anh ta nhịn không được lùi về phía sau một bước.

“Cậu muốn làm gì?”

Huỳnh Nhân không trả lời, chỉ nghiêng người nhìn anh ta.

“Anh sẽ không thật sự cảm thấy cổ động của tập đoàn Cự Phong có mười hai người đấy chứ?”

“Ý của cậu là gì?”

Sắc mặt Mã Khả Phong thay đổi, nhìn anh.

Huỳnh Nhân không nói lời nào, chỉ nhếch miệng cười lạnh, lẳng lặng nhìn anh ta.

Đột nhiên, cửa văn phòng mở ra, người trung niên mặc tây trang vừa nãy lại lần nữa đi đến, đem toàn bộ phiếu bầu giao cho Huỳnh Nhân, sau đó không nói một lời đứng ở phía sau.

Huỳnh Nhân cũng không thèm nhìn, trực tiếp đặt những phiếu bầu này lên trên bàn, quay đầu lại nhìn về phía Hàn Chính Thiên.

“Như vậy được chưa?”

Hàn Chính Thiên không nói gì, chỉ gật đầu, ánh mắt sâu xa đánh giá Huỳnh Nhân, lòng dạ của người thanh niên ngay cat ông ta cũng không nhìn thấu.

“Cậu, ông ta...”

Vị cổ đông thứ mười hai vị quay lại, đưa toàn bộ số phiếu bầu mà anh ta hao phí mười hai ngày, cực khổ sưu tập được cho Huỳnh Nhân, hành động này đã kích thích mạnh đến Mã Khả Phong, anh ta không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn.

Kết hợp với lời nói trước đó của Huỳnh Nhân, Mã Khả Phong mới phản ứng lại, đồng tử co rút.

“Chẳng lẽ, ông ta là giả?”

“Bây giờ mới ý thức được à?”

Vẻ mặt Huỳnh Nhân nghiền ngẫm nói.

“Đúng vậy, vốn không vị cổ đông thứ mười hai, số lượng cổ đông cũng chỉ có mười một vị mà thôi.”

Oanh……

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mã Khả Phong nháy mắt trở nên tái nhợt, cả khuôn mặt đều đang run rẩy.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào...”

Mã Khả Phong đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Hàn Chính Thiên.

“Không phải ông nói cổ đông có mười hai vị sao?”

Sắc mặt Hàn Chính Thiên lạnh nhạt, nhìn kẻ thất bại cuồng loạn này.

“Ai nói cho cậu số lượng cổ đông? Vẫn luôn là cậu tự nguyện tin.”

Mã Khả Phong cẩn thận nhớ lại một chút, thật sự không có người nào nói rốt cuộc có bao nhiêu cổ đông.

Nháy mắt, cả người anh ta run lên.

“Chẳng lẽ, từ lúc bắt đầu...”

“Đúng vậy, từ lúc bắt đầu tôi đã tính kế anh, vốn tưởng rằng anh sẽ chú ý tới, không nghĩ tới anh quá mức tự phụ, xem nhẹ điểm này.”

Giọng điệu của Huỳnh Nhân thản nhiên, anh ta sẽ thất bại, xét đến cùng là do ngay từ đầu anh ta đã lấy được thông tin sai lầm.

Cũng không thể nói tin tức của anh ta sai lầm, bởi vì tập đoàn Cự Phong là do bác Dương sáng lập, trong lúc Thẩm Thanh Vân tiến hành chuyển nhượng vị trí chủ tịch đã giao toàn bộ tin tức cần thiết cho Huỳnh Nhân.

Nhóm thành viên cổ đông đầu tiên chỉ có mười một người, là Huỳnh Nhân cố ý thả ra tin tức sai lầm, khiến Mã Khả Phong cho rằng có mười hai người.

Mà toàn bộ chuyện này đều là lót đường để anh sắp xếp ‘người thứ mười hai’ lên sân khấu.

Hiểu rằng từ lúc bắt đầu đã bị lừa, sắc mặt Mã Khả Phong tái nhợt, cái trán đổ mồ hôi như mưa, cơ thể run rẩy mạnh mẽ.

Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân cũng không thể tin được nhìn Huỳnh Nhân, sâu trong đôi mắt hiện lên sự hoảng sợ phát ra từ tận đáy lòng.

Trả trách ngài Huỳnh lại trở về Minh Châu, trong khoảng thời gian này cũng không giống như người không có việc gì, bận việc riêng của mình.

Bởi vì, kết cục đã định, còn lại tất cả, Mã Khả Phong sẽ thay anh làm việc, anh chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.

Ánh mắt Huỳnh Nhân ánh mắt bình thản nhưng cho người ta một loại cảm giác áp bách từ sâu trong linh hồn, dưới loại ánh mắt này, Mã Khả Phong có cảm giác không thể che giấu.

“Biết tại sao tôi không làm cái gì, chỉ để Mã Bách Điền phái người trắng trợn táo bạo theo dõi anh chưa?”

Anh hỏi thản nhiên.

Mã Khả Phong không nói gì, chỉ hoảng sợ nhìn Huỳnh Nhân, có một loại sợ hãi từ trong ra đến ngoài.

Anh ta cũng từng nghĩ về vấn đề này, tại sao Huỳnh Nhân lại để cấp dưới Mã Bách Điền theo dõi anh ta, theo dõi chưa tính, còn rất dễ dàng bị Mã Khả Phong phát hiện.

Chuyện này có ý nghĩa gì sao?

“Chẳng lẽ là...”

Mã Bách Điền bỗng nhiên hiểu ra gì đó, cả người chấn động.

“Đúng vậy.”

Huỳnh Nhân cười nhạt.

“Những người theo dõi anh chỉ là cố ý để anh phát hiện, vì muốn truyền đạt một loại thông tin giả dối tôi muốn cướp phiếu bầu, để anh tức giận, sau đó là cảnh giác, nếu bốn phía anh lúc nào cũng có người giám sát, giành đồ của anh thì anh sẽ làm gì?”

Thiên Việt Bân lẩm bẩm tự nói.

“Tôi sẽ cảm thấy sợ hãi, một phút cũng không dám thả lỏng cảnh giác.”

“Đúng vậy, anh ta tức giận, đồng thời cũng cảm giác sợ hãi, nhưng rất nhanh anh ta lại phát hiện người của Mã Bách Điền chỉ giám thị chứ không làm chuyện gì khác người cả.”

Huỳnh Nhân bình tĩnh phân tích.

“Nhưng anh ta cũng không bởi vậy mà thả lỏng cảnh giác, ngược lại càng ngày càng nghi ngờ tôi có có cách nào thật sự có thể cướp đi đồ trong tay mình, cho nên, anh ta kêu người của mình mua một cái tủ mật mã ngân hàng dùng, đặt toàn bộ phiếu bầu vào.”

Văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có giọng nói bình tĩnh của Huỳnh Nhân.

“Anh cho rằng anh mua tủ mật mã sẽ không thể có lỗ hổng, cho nên gọi điện thoại lại đây ra oai khiêu khích, nhưng phản ứng của tôi vẫn ngoài dự đoán, lúc này anh cảm thấy, tôi còn có biện pháp nào lấy được phiếu bầu từ tủ mật mã nữa.”

“Lúc này, anh sẽ cho rằng tôi là thùng rỗng kêu to, quyết định không để ý, từ lúc này trở đi, thần kinh căng chặt rốt cuộc được thả lỏng.”

Nói tới đây, Huỳnh Nhân nhìn thẳng vào mắt Mã Khả Phong, hét lớn một tiếng. “Cuộc đánh cược này, anh cảnh giác 99% thời gian, chỉ có ở một giây cuối cùng một khắc thả lỏng cảnh giác, nhưng chính ở thời gian ngắn ngủi này cũng đủ để tôi xoay chuyển toàn bộ thế cục.”

Thình thịch.

Nghe xong tất cả lời nói, hai chân Mã Khả Phong mềm nhũn, thất hồn lạc phách quỳ gối trước mặt Huỳnh Nhân.