Chiến Thần Hắc Ám

Chương 293




Mã Khả Phong đích thân tiễn ba người Huỳnh Nhân xuống tầng, nhìn bọn họ rời đi, khóe miệng lạnh lùng cong lên, quay người trở về phòng làm việc.

Anh ta ngồi vào ghế chủ tịch, nở nụ cười trầm thấp.

“Ha ha….”

“Ngu ngốc, thật quá ngu ngốc.”

Tiếng cười trầm thấp dần dần chuyển thanh lớn dần, Mã Khả Phong thực sự cười ra nước mắt.

Ông lão tóc trắng im lặng đứng nhìn, mỉm cười nói.

“Mã thiếu, có chuyện gì vui vậy?”

“Ông Hàn, với tư cách là khách Vip của thương hội Hồng Ưng, ông không nhìn ra bí mật trong đó sao?”

Mã Khả Phong cười đủ rồi, sau đó nhìn sang ông lão tóc trắng gọi một tiếng là ông Hàn.

Nếu Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân biết được thân phận thật của ông lão, bọn họ sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì danh tính của ông ta còn cao quý hơn so với các thành viên cao cấp khác.

Bọn họ một mình đến một mình đi, không thuộc bất kỳ thương hội nào, họ chỉ có tên trong phòng thương hội Hồng Ưng, và có thể hưởng tất cả quyền lợi của thành viên. Số lượng quan chức khách cũng vô cùng hiếm hoi. Nếu không phải sau lưng có thế lực to lớn, thương hội hoàn toàn không thể trao tặng thân phận “Khách Vip” được.



“Ông Hàn, trò chơi này nhìn thì có vẻ công bằng, nhưng đối với tôi mà nói, vẫn có cách để dành chiến thắng.”

Trên mặt Mã Khả Phong nở một nụ cười gian xảo.

“Tuy rằng tôi không biết các vị cổ đông đồng sáng lập tập đoàn nhưng ông nội tôi biết bọn họ rất rõ, thông qua lời giới thiệu của ông nội, tôi sẽ dễ dàng nhận được sự ủng hộ từ bọn họ, tên Huỳnh Nhân đó, anh ta sẽ không nhận được một phiếu bầu nào cả.”

Nghĩ đến cảnh mười hai ngày sau tập đoàn Lệ Tinh sẽ nằm trong tay mình, trên mặt Mã Khả Phong lộ ra vẻ vô cùng phấn khởi.

Ông Hàn cũng khẽ cười.

“Mã thiếu, có tự tin như vậy là rất tốt, nhưng đừng nên khinh thường bất kì ai, đây là lời khuyên tôi dành cho cậu.”

“Tôi biết rồi, ông Hàn.”

Ngoài miệng Mã Khả Phong nói như vậy nhưng trong lòng không hề nghĩ như vậy.

Một tên con rể dựa hơi vợ thì có thể tạo nên sóng gió gì?



Huỳnh Nhân quay trở lại ngồi vào trong xe, Thiên Việt Bân cùng Mã Bách Điền cũng theo lên xe.

Tuy nhiên hai người ngồi phía sau đều mang vẻ mặt lo lắng, ánh mắt vô cùng bối rối.

“Ông chủ, sao anh lại đáp ứng trò chơi của anh ta chứ, trực tiếp bắt luôn không phải là tốt hơn sao?”

Mã Bách Điền cũng lên tiếng nói.

“Đúng đấy, ông chủ, anh ta đưa ra cái trò chơi này chắc chắn là vì có lợi cho mình, không biết chừng sẽ ra tay.”

Huỳnh Nhân đương nhiên hiểu suy nghĩ của Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân, nhanh anh chỉ cười nhẹ.

“Tôi hiểu lời hai người muốn nói gì.”

“Vậy thì tại sao anh…”

Cả Thiên Việt Bân và Mã Bách Điền đều ngơ ngác.

Huỳnh Nhân không trả lời, chỉ nhìn lên bầu trời đen kịt mà cười đầy ẩn ý.

“Mã Bách Điền, chắc là ông rất hận tên Mã Khả Phong đó lắm đúng không?”

“…”

Anh vừa nói xong, Mã Bách Điền nhất thời sửng sốt, ánh mắt Thiên Việt Bân nhìn anh ta cũng trở nên kỳ lạ, im lặng không lên tiếng.

Sắc mặt Mã Bách Điền ngay lập tức thay đổi, trở nên vô cùng u ám.

Nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, ông ta có thể nhìn thấy được ánh mắt sâu thẳm của Huỳnh Nhân đang nhìn thẳng vào mình.

Sau một hồi yên lặng, Mã Bách Điền nặng nề gật đầu.

“Hận.”

“Tôi có thể cho ông cơ hội để báo thù nhà họ Mã, nhưng trước mắt tôi cần biết đã xảy chuyện gì.” Huỳnh Nhân nhẹ giọng nói.

Mã Bách Điền lâm vào trầm mặc, trong mắt hiện lên một tia giãy dụa, nhưng khi nhìn vào đôi mắt bình thản của Huỳnh Nhân, cuối cùng thở dài một hơi.

Anh ta hiểu, chuyện đã đến nước này rồi, không thể dấu diếm được nữa.

“Anh Huỳnh, trước tiên cho tôi được cảm ơn anh.”

Mã Bách Điền nhìn Huỳnh Nhân với ánh mắt phức tạp.

“Anh là một ông chủ quan tâm đến cấp dưới nhất mà tôi từng gặp.”

Vốn dĩ ông ta không hiểu tại sao Huỳnh Nhân lại đồng ý đánh ván bạc này với Mã Khả Phong, ra chính là vì mình. Quả nhiên, Huỳnh Nhân có thể trực tiếp ép anh ta nhường vị trí, nhưng nếu làm như vật, Mã Khả Phong chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi tập đoàn Cự Phong.

Nhưng Huỳnh Nhân lại đồng ý hùa theo, một khi thắng cược có thể khiến Mã Khả Phong phải trả giá bằng máu, đây không phải là muốn trả thù cho Mã Bách Điền sao?

Đôi mắt của Huỳnh Nhân không hề dao động, cũng chẳng nói lời nào, coi như chấp nhận lời cảm ơn của Mã Bách Điền.

Mã Bách Điền nhìn quang cảnh vụt qua bên ngoài cửa sổ, thở dài.

“Chuyện quá khứ của tôi rất phức tạp, vậy nên tôi sẽ nói ngắn gọn lại. Nói một cách đơn giản, tôi coi nhà họ Mã như gia đình mình, nhưng nhà họ Mã thì không coi tôi là người nhà.”

“Ý của ông là gì?” Huỳnh Nhân khẽ nhíu mày.

“Anh Huỳnh, tôi nghĩ anh nhất định hiểu biết sâu rộng, một khi bước vào cửa một gia đình giàu có thì lòng sâu như biển, từ đó tình cảm gia đình còn không bằng người dưng.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung
2. [Đam Mỹ] Mùi Hương
3. Lá Thư Từ Ánh Trăng
4. Bình Sinh Hải
=====================================

Ánh mắt Mã Bách Điền trở nên phức tạp.

“Phương pháp dạy dỗ gia đình của ông lão nhà họ Mã có phần khác biệt so với các gia đình khác, từ khi còn nhỏ đã khuyến khích chúng tôi phải cạnh tranh với nhau. Việc cạnh tranh lẫn nhau này khiến bản thân sẽ phải tự mình chiến đấu để giành lấy mọi thứ, nếu anh tụt lại phía sau thì sẽ bị loại bỏ. Việc này, ảnh hưởng đến cơm ăn áo mặc, nơi nào cũng có.”

“Buổi tối ăn cơm, đứa trẻ nào chạy chậm thì không được ăn cơm, nếu ai bị ức hiếp, ba mẹ không hề quở trách người đánh mà còn khen ngợi, đồng thời quay lại mắng chửi người bị đánh rằng chúng quá yếu đuối.”

“Cuộc sống của đám trẻ đã như vậy thì tình trạng này với người lớn lại càng mạnh mẽ hơn, tất cả mọi người đều cố gắng loại bỏ nhau để có được phần tài nguyên có hạn của gia tộc. Cả nhà họ Mã chẳng hề có thân tình, anh em trong nhà chém giết lẫn nhau còn là chuyện bình thường hơn.”

“Trước đây, tôi là người yếu đuối nhất trong gia tộc, cũng là người bị bắt nạt thê thảm nhất.”

Sau khi nghe Mã Bách Điền kể lại, vẻ mặt Huỳnh Nhân cùng Thiên Việt Bân đều mang nét đượm buồn.

Thì ra Mã Bách Điền, Người giàu nhất Minh Châu, lại có một quá khứ như vậy.

Trong đầu Huỳnh Nhân bỗng dưng xuất hiện một câu: Bạn mạnh chính là một loại ngông cuồng, bạn yếu chính là một loại tội lỗi.

“Sau đó thì sao?” Thiên Việt Bân hỏi.

Mã Bách Điền cười tự giễu, nói.

“Những người yếu đuối sẽ không có quyền được chọn cuộc sống của mình, cuộc sống của tôi đã bị gia tộc đem ra trao đổi với bên ngoài, khiến cho tôi đi ở rể ngay khi vừa ra khỏi gia tộc.”

“Lúc đó, tôi đã có người mình yêu, nên đó cũng là lần đầu tiên phản kháng lại quyết định của gia tộc, bí mật cùng cô ấy rời khỏi Giang Thành, nhưng nửa đường bị người nhà họ Mã đuổi giết.”

“Sau đó thì sao?”

Huỳnh Nhân trầm giọng hỏi, giọng nói mang theo một tia sát ý.

Đây là lần đầu tiên anh có sát ý với một gia tộc mà mình chẳng hề quen biết.

Vẻ mặt Mã Bách Điền bình tĩnh.

“Một mình tôi làm sao có thể đấu lại được cả nhà họ Mã? Rất nhanh đã bị họ đổi kịp, không chỉ tôi mà cả người vợ đang mang thai của mình cũng đều bị thương.”

“May là đứa nhỏ trong bụng không bị ảnh hưởng gì, tôi liều chết cứu vợ mình, chạy trốn đến Minh Châu, vợ tôi đã chết khi sinh ra đứa con của chúng tôi. Kể từ đó tôi đã thề nhất định sẽ báo thù nhà họ Mã.”

Giọng anh ta bình tĩnh nhưng Huỳnh Nhân lại có thể cảm nhận được nỗi uất hận vô cùng lớn của ông ta.

Gia tộc này quả là bệnh hoạn, không chỉ kiểm soát cuộc sống của ông ta, còn có mối thù giết vợ, chẳng trách đối với nhà họ Mã, nơi ông ta sinh ra và lớn lên lại có thể khiến cho Mã Bách Điền hận đến tận xương tủy.

“Khi con gái tôi được ba tuổi, nhà họ Mã lại tìm thấy tôi, trong lúc bỏ trốn, tôi đã lạc mất con gái, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm thấy đứa con thất lạc của mình. Lúc đó, sự nghiệp của tôi mới thăng tiến, được thương hội Hồng Ưng coi trọng, nhưng đây không phải là điều tôi muốn, mong muốn lớn nhất của tôi chỉ là tìm lại được con bé.”

Nói đến đây, hốc mắt Mã Bách Điền đỏ hoe, giọng nói như nghẹn lại.

Thiên Việt Bân không nói gì, chỉ dùng sức vỗ vai an ủi Mã Bách Điền.

Huỳnh Nhân đột nhiên hỏi.

“Ông có ảnh chụp con gái mình không?”

Với năng lực của anh, không khó để tìm được người.

“Có.”

Mã Bách Điền đem ra một bức ảnh nhàu nhĩ.

“Đây là con gái của tôi.”

Huỳnh Nhân vừa nhìn một cái đã cảm thấy cô bé trong ảnh nhìn rất quen mắt.

Sau khi suy nghĩ kỹ, đột nhiên anh thốt ra một cái tên.

“Từ Huệ?”