Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 2134




Chương 2136

Cứ cho là bí pháp của biên giới phía Bắc, cũng không có khả năng từ một người Nhất Trọng Thiên tông sư trực tiếp tăng lên tới Tam Trọng Thiên tông sư.

Thậm chí là nói, Tần Vũ Phong ngoài kỳ môn độn giáp, thật đúng là không thể tưởng được có bí pháp gì đó, trong nháy mắt để cho người ta mang đến một sự tiến bộ lớn!

Dù sao thì nhất trọng thiên tông sư cũng không hề có sức mạnh thâm hậu như Ngũ Trọng Thiên tông sư.

Sức mạnh tăng lên tới Tam Trọng Thiên tông sư, cần tăng thực lực lên bao nhiêu lần nữa?

Gấp đôi? Gấp ba? Gấp năm lần?

Chỉ sợ còn hơn thế nữa!

Bí pháp như vậy, phải trả giá nghiêm trọng đến cỡ nào, chỉ sợ đã không cần nói cũng biết! Trong phút chốc Tần Vũ Phong hít một hơi! Nhưng mà vào lúc này, Diệp Kính Dương ở bên cạnh mình, truyền đến những âm thanh rên rỉ đau đớn không thôi.

Cơ thể hơi ngã khuỵu xuống, dây thừng bị siết chặt lại, sắc mặt của Diệp Kính Dương nhanh chóng biến thành màu gan lợn.

Không chỉ như vậy.

Trên người Diệp Kính Dương truyền đến những âm thanh vỡ vụn, xương trên người đang điên cuồng bị ép chặt!

Việc lớn không hay rồi!

Con người của Tần Vũ Phong đột nhiên co rụt lại, Diệp Kính Dương căn bản là không thể chịu nổi áp lực mà giờ phút này Diệp Thanh Đình mang đến!

Tần Vũ Phong cuối cùng cũng ra tay, một đạo nội kình xẹt qua, bùm một tiếng, Diệp Kính Dương rơi xuống dưới.

Đón được Diệp Kính Dương, yên ổn để trên mặt đất.

Nhưng cái này cũng chưa tính là đã xong.

Biểu cảm của Diệp Kính Dương vẫn cực kì đau đớn, Tần Vũ Phong thở hắt ra một hơi, tay đặt ở phía sau lưng Diệp Kính Dương, truyền nội kình vào.

Từng đợt nội kình nhè nhẹ nội kình nhanh chóng đi vào trong kinh mạch của Diệp Kính Dương, những kinh mạch bị đè nén lúc ban đầu khi được truyền nội kình vào, thì tạo ra một loại đau đớn như vỡ toạc ra.

Sự đau đớn so với tất cả những gì trước đây đã trải qua, cái cảm giác đau đớn khi Diệp Thanh Đình bị đè ép đau đớn hơn gấp cả trăm lần. Diệp Kính Dương không nhịn được đau đớn hét lên một tiếng.

Nhưng ngay sau đó, kinh mạch đã được đả thông, Diệp Kính Dương dần dần quen, với cái cảm giác nứt toác đau đớn như muốn xé rách cả cơ thể này, chuyển biến thành loại cảm giác tràn đầy năng lượng.

Kinh mạch khi bị đè ép một lần nữa khôi phục lại độ rộng ban đầu, Diệp Kính Dương nhẹ nhàng thở ra.

Tần Vũ Phong trầm mặc không nói một lời nào, lại lần nữa chém một cái, hoàn toàn chặn tất cả những sức ép của Diệp Thanh Đình.

Diệp Kính Dương dừng một chút, ngẩng đầu cực kì cảm kích mà nhìn về phía Tần Vũ Phong.

“…Cảm ơn.

Tần Vũ Phong không nói gì, tất cả những điều này chẳng qua là anh là vì thuận tay mà thôi, dù sao thì cũng là nể mặt Diệp Thanh Đình. Mà giờ phút này, cơ thể của Diệp Thanh Đình đột nhiên lao về phía Triệu Hào!

Chỉ là một cú đấm!

Triệu Hào lập tức bị Diệp Thanh Đình đánh bay, thân hình cong thành hình một con tôm.

Nước miếng trộn lẫn với máu tươi, thậm chí còn đánh vỡ cả nội tạng, nhảy mắt từ trong miệng bay ra.

Người trong Thiên Môn tất cả cùng ồ lên.