Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 2060




Chương 2062

“Mẹ nó nữa! Tên khốn kiếp này, hôm nay cố ý nhằm vào chị gái tôi! Là tên khốn đó cố ý! Tôi nhất định phải giết chết tên khốn khiếp Triệu Hào đó!”

Diệp Kính Dương càng nói càng kích động, Tần Vũ Phong nhíu mày, vươn tay giữ Diệp Kính Dương.

“Cậu bình tĩnh đi

Diệp Kính Dương tức giận nói: “Làm sao tôi có thể bình tĩnh được chứ?”

“Anh ta làm bao nhiêu chuyện như thế, còn làm khó chị gái tôi. Nếu hôm nay chị gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi…

Cánh tay Tần Vũ Phong đè chắc lên vay Diệp Kính Dương, không biết tại sao, cánh tay anh có sức trấn an lòng người khác.

“Cậu nghe tôi đi, bình tĩnh một chút. Hôm nay tôi sẽ không cho phép bất kỳ chuyện gì xảy ra với cậu và chị gái cậu.”

“Việc cậu cần làm tiếp theo đó là nói cho tôi chuyện về Bát Tướng Thiên Môn là được rồi.

Diệp Kính Dương hơi ngây người, sau đó nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Phong.

Không biết tại sao, Tần Vũ Phong lại đem đến cho anh ta một cảm giác rất thần bí, khó đoán, khó nắm bắt.

Diệp Kính Dương lắp bắp nói: “Việc này..Bát Tướng Thiên Môn…Thật ra tôi cũng không hiểu rõ về họ lắm. Tôi chỉ biết là bình thường bọn họ hay đi theo Triệu Long, người nào người nấy đều là cao thủ tông sư. Còn cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ nữa.

Diệp Kính Dương nói xong lại nhíu mày: “Ai thèm quan tâm cái tên khốn đó chứ?”

Tần Vũ Phong “ừ” một tiếng, biểu thị rằng anh đã nghe hết những lời Diệp Kính Dương nói. Tiếp theo đó, tp lại di chuyển sự chú ý vào trong sân. Đó là nơi ở của Diệp Thanh Đình.

Cũng là nơi mà Khôn tinh túc đầu bắt đầu.

Bát Tưởng Thiên Môn ra sân, mỗi một người đều có thực lực là cao thủ tông sư.

Cho dù Diệp Thanh Đình thân cũng là một cao thủ tông sư.

Nhưng phải biết rằng, đối thủ là có 8 người, và từng người từng người thay nhau đánh.

Thành thật mà nói, hy vọng chiến thắng của Diệp

Thanh Đình là quá mong manh.

Tần Vũ Phong nheo mắt.

Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, nhất định phải giúp Diệp Thanh Đình.

Niềm hy vọng vô bờ bến và nhiệt huyết cháy bỏng trong cô gái này không bao giờ có thể dập tắt ở đây.

Tần Vũ Phong trong lòng thầm nghĩ gì đó.

Tiếp sau đó, trận chiến sắp bắt đầu.

“Địch Kiệt!” Triệu Hào ngoắc ngoắc ngón tay, trong số 8 vị cường giả của ngàn môn phái cùng tám vị tướng quân, một người tiến lên trước một bước, tỏa ra một mê lực như thần tiên. Khuôn mặt anh ta bình tĩnh, với mái tóc ngắn và một vết sẹo xéo trên tóc mai.

Những miếng thịt gân guốc trên người anh ta như những viên gạch xếp chồng lên nhau, nhìn sơ qua đã biết đó không phải là một nhân vật tầm thường.

Trong tay anh ta có hai con dao to dài bằng nhau, rộng bằng nhau, ánh sáng lạnh, tay cầm có hình đôi uyên ương.

“À, nhớ ra rồi.” Diệp Kính Dương đột nhiên nói: “Đây là Địch Kiệt, vũ khí trên tay anh ta là một con dao có hình đôi uyên ương.

Tần Vũ Phong có chút cạn lời: “Không phải anh nói quen anh ta hay sao?”

Diệp Kính Dương ho khan một tiếng: “Là cậu chủ của Long Môn, chuyện này tôi kiểu gì cũng phải biết.”