Chiến Thần Bất Bại

Chương 5118




Chương 5118

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, cổng thành cổ chậm rãi mở ra.

Lúc này, không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Chỉ trong vài bước, Tiêu Chính Văn đã giết ba vị thiên tài, mà đám người Thiên Hình còn không thể chống trả. Ở trước mặt Tiêu Chính Văn, bọn họ chỉ yếu đuối như con kiến.

Bảy vị thiên tài còn lại vội vàng tránh xa Tiêu Chính Văn, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Chính Văn.

Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên cũng vô cùng gượng gạo, không dám đi cũng không dám ở, chỉ đứng sững sờ tại chỗ.

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên thành trì khổng lồ.

Thời khắc này, bóng hình của Tiêu Chính Văn cực kỳ cao lớn, cảnh tượng này đã in sâu vào trong lòng bảy vị thiên tài.

Ba vị thiên tài đã chết đều là những người giỏi nhất trong số bọn họ, ai cũng là cao thủ Chuẩn Thánh cấp một đỉnh cao.

Nhưng bọn họ đều không thể chịu nổi một chiêu của Tiêu Chính Văn, đã biến thành tro bụi trong nháy mắt, sao người khác có thể không sợ hãi cho được?

Trước đây, bọn họ còn kiêu ngạo, coi thường Tần Lương Ngọc, nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu, nín thở nhìn Tiêu Chính Văn.

Thậm chí còn có người lầm tưởng rằng Tiêu Chính Văn không phải đến từ địa cầu, mà rất có khả năng là một nhân vật lớn trong truyền thuyết của Chư Thiên Thần Giới.

Dù sao các thế lực của Chư Thiên Thần Giới đều có cao thủ bí mật lẻn vào địa cầu, như Trần Khánh Chi trước đây và Hồng Ấn hiện tại, đều ẩn nấp trên địa cầu.

Ai có thể đảm bảo rằng những nhân vật huyền thoại đó không sử dụng chiêu này?

Chuyện đã đến nước này, mấy người họ đều thấy hơi hối hận, bọn họ nghĩ không nên tới đây, hoặc không nên tới vào lúc này.

Đối mặt với nhân vật đáng sợ như vậy, có thể bọn họ sẽ bị Tiêu Chính Văn giết ngay khi bước vào hành lang thời không.

Chứ đừng nói đến việc đi hết hành lang thời không, xưng thánh xưng vương!

Mãi hơn mười phút sau, khi Tiêu Chính Văn bước vào cổng thành, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Tiêu Chính Văn đi vào hành lang thời không, Tần Lương Ngọc cũng đi vào theo.

Lúc đi đến trước mặt đám người Thiên Tuyệt, Tần Lương Ngọc đột nhiên dừng bước, chế nhạo: “Bây giờ các người còn thấy chúng tôi là lũ kiến nữa không?”

“Kiến?”

Nghe vậy, sắc mặt của bảy vị Thiên Tài lập tức trở nên khó coi.

Nhưng bọn họ đâu còn dám chế giễu Tần Lương Ngọc như lúc nãy nữa.

Cho đến khi bóng dáng của Tần Lương Ngọc cũng biến mất trong hành lang thời không, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì bọn họ cũng bảo toàn được tính mạng.

“Xem ra chúng ta không nên vào hành lang thời gian từ nơi này, có một vị sát thần như vậy bên cạnh, tôi luôn có cảm giác không yên ổn!”