Chiến Thần Bất Bại

Chương 5046




Chương 5046

“Cho dù đánh thắng ông thì cũng có làm sao? Có thể chứng minh được điều gì? Chứng minh tôi là U Minh Đại Đế sao? Xin lỗi nhé, không cần chứng minh, thái độ của Phù Kiên đã là minh chứng tốt nhất rồi!”

“Hơn nữa, dựa vào ông mà cũng xứng hoài nghi thân phận của tôi hả? Hôm nay tôi cứ cậy thế đàn áp ông đấy, làm sao?”

“Còn nữa, tôi có phải Đại Đế hay không cũng không phải do ông quyết định mà là do thập điện Diêm Vương và năm bộ Âm Tư của âm phủ quyết định! Ông có là cái thá gì?”

Giọng điệu của Tiêu Chính Văn cực kỳ bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào, thế nhưng từng câu từng chữ đều đang trấn áp thế lực các phương ở âm phủ!

Không cần sự công nhận của bất cứ ai, cũng không cần bất cứ ai phải chứng minh, đây mới là sự bá đạo thật sự!

U Minh Đại Đế của năm xưa bá đạo tới độ nào?

Sự bá đạo của Tiêu Chính Văn ngày hôm nay đã chứng minh rằng anh chính là U Minh Đại Đế!

Mã Vương Gia nhất thời bị Tiêu Chính Văn nói cho nghẹn họng!

Ông ta quả thực đã từng chinh chiến cho âm phủ, hơn nữa còn lập được chiến công hiển hách, nhưng đáng tiếc là ông ta không thuộc vào thập điện cũng chẳng thuộc vào năm bộ Âm Tư!

Âm phủ nể mặt ông ta chẳng qua là vì thực lực cá nhân và chiến tích khi trước của ông ta mà thôi!

Thật sự xét tới thân phận, dù là thân phận của một quỷ tướng thì cũng cao hơn ông ta quá nhiều!

Lời Tiêu Chính Văn nói cũng khiến cho ông ta hoàn toàn nhận ra rõ tình thế, vốn dĩ ông ta cho rằng Tiêu Chính Văn chỉ là một kẻ tiểu bối vắt mũi chưa sạch, chẳng qua dựa vào sự dũng cảm nên mới có được ngày hôm nay.

Chỉ cần ông ta dùng chút thủ đoạn là sẽ có thể dễ dàng bắt bí được Tiêu Chính Văn, thế nhưng hiện giờ xem ra còn lâu ông ta mới theo kịp bản lĩnh của đối phương.

Mà tính cách và mưu lược của đối phương càng không thua kém bất cứ một nhân vật lớn nào, thậm chí có thể nói ngay cả ông ta cũng phải chịu lép vế trước mặt Tiêu Chính Văn!

Kiểu người giống như Tiêu Chính Văn không phải là kẻ mà ông ta có thể dễ dàng toan tính.

“Đại Đế, dù gì Mã Vương Gia cũng có chút danh tiếng ở âm phủ, theo tôi thấy, hôm nay chi bằng đối xử khoan hồng với ông ta để xem biểu hiện sau này ra sao!”, Phù Kiên thấy cục diện trước mắt quá căng thẳng nên không nhịn được đã xin giúp Mã Vương Gia.

“Sao thế, lẽ nào ông cũng có ý đồ mưu phản?”

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn khiến cho Phù Kiên khẽ run lên trong lòng, vội vàng cúi đầu giải thích: “Phù Kiên không dám! Chỉ là dẫu sao thì ông ta cũng là Thánh Nhân, nếu như Thánh Nhân quỳ xuống trước mặt người bình thường thì e rằng sẽ phá vỡ…”

“Phá vỡ cái gì? Trước khi làm Thánh Nhân thì ông ta cũng là con người! Nếu như đều là con người thì tại sao ông ta không thể quỳ xuống trước mặt tôi! Ông đang khinh thường tôi sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng phản vấn.

Thật ra cho dù là thánh nhân hay là người bình thường thì vốn dĩ đều ngang hàng cả!

Cái gọi là Ngụy Tiên, Chân Tiên, Chuẩn Thánh, Thánh Nhân chẳng qua cũng chỉ là cách gọi của một số cảnh giới mà thôi, làm gì có Thánh Nhân thật sự?