Chiến Thần Bất Bại

Chương 146





Không chật vật như Đường Thiên, Lăng Húc mạnh mẽ ngoài dự đoán của mọi người.

Không ngờ, gã lại có thể giằng co, cầm cự với Hoa Dung.

Lúc này, những võ giả từng thua dưới tay Lăng Húc cảm thấy mình thua không oan chút nào. Lăng Húc phát huy thương pháp vô cùng nhuần nhuyễn. Bây giờ, cả bọn mới tận mắt chứng kiến thực lực thật sự của Lăng Húc.

Chân lực Lăng Húc không bằng Hoa Dung, cũng không mở ra huyết mạch. Nhưng thủy chung vẫn không bị rơi xuống hạ phong vì thương pháp của gã.

Thương pháp tuyệt luân, cực mạnh.

Trên không trung, mũi thương vẫy ra từng điểm hàn mang. Hàn mang như một đai tinh hải* tầng tầng lớp lớp. Thanh côn đồng của Hoa Dung bị đại tinh hải này mạnh mẽ ngăn cản. Bất luận chiêu thức của Hoa Dung biến hóa thế nào thì Lăng Húc cũng làm như không thấy, chỉ không ngừng vẫy ra từng mảng tinh mang**.

*Biển rộng lớn được tạo bởi những ngôi sao.

**Ánh sáng của ngôi sao.

Lần đầu tiên Hoa Dung gặp phải thương pháp lợi hại như thế, bởi vậy gã không có một chút biện pháp nào.

Sau khi giằng co hồi lâu, Hoa Dung bộc phát huyết mạch. Huyết mạch của gã không giống với Hoa Sa, tên nó là Vũ Nhân huyết mạch. Tốc độ vốn dĩ đã kinh người của gã lại đột ngột tăng mạnh. Côn ảnh mờ đi không còn thấy rõ, chỉ thấy được một mảng những quầng sáng.

Khi mọi người đều cho rằng, Lăng Húc sẽ bị đánh cho trở lại nguyên hình như Đường Thiên, thì Lăng Húc bất tri bất giác đã lật trở lại.

Tinh hải liên miên không dứt, mỗi một ngôi sao đều là hàn mang được tạo ra từ mũi thương của Lăng Húc. Nguồn: http://Đọc Truyện

Tốc độ vẫy thương càng lúc càng nhanh.

Lần thứ hai Hoa Dung bị tinh hải này cuốn lấy.

Một lần nữa hai bên lại rơi vào thế giằng co kỳ quái.

Không ngờ Lăng Húc lại mạnh đến thế!

Tổng quản Nhất Phòng theo dõi cục diện chăm chú. Lão gần như không tin vào mắt mình nữa, Lăng Húc lại có thể chống đỡ với Hoa Dung. Đột nhiên, trong lòng lão nổi lên ý niệm hối hận mãnh liệt, bọn họ lại bỏ đi một siêu cấp cường giả có thể tiến vào nhóm năm mươi người mạnh nhất Phỉ Lâm tinh.

************

So với cuộc chiến giằng co của Lăng Húc, thì cuộc chiến của Đường Thiên bên này hiển nhiên khiến người ta chú ý hơn.

Đường Thiên trước đối diện đột nhiên phát động tấn công khiến Hoa Sa bất ngờ.

Hoa Sa dự đoán các loại phản ứng của Đường Thiên như bỏ chạy… nhưng gã tuyệt đối không ngờ Đường Thiên lại chủ động rút ngắn khoảng cách hai bên. Rất nhanh, Hoa Sa hiểu rõ ý đồ của Đường Thiên, đó là quấn lấy tay gã để phương diện tốc độ của gã không thể phát huy.

Tiếp đó tất nhiên là cận chiến.

Nhưng… cận chiến ư… Ngươi quá ngây thơ rồi!

Hoa Sa cười nhạt trong lòng, không chút do dự buông song đầu lang nha bổng trong tay ra. Cổ tay lật lại, nắm lấy cánh tay Đường Thiên. Tay kia chộp tới Đường Thiên. Trong cự ly gần, ưu thế về sức mạnh sẽ được phát huy hoàn toàn. Sau khi kích hoạt Chu Nho huyết mạch, sức mạnh của gã tăng lên gấp đôi. Chỉ cần bắt được bất cứ bộ phận nào của Đường Thiên gã cũng có thể tay không mà xé Đường Thiên thành hai mảnh.

Vị trí trong nhóm năm mươi ở Phỉ Lâm tinh không phải từ trên trời rơi xuống, mà do gã dùng đao thật thương thật đánh giết mà có. Gã biết rõ nhược điểm của mình và cũng hiểu được điểm mạnh bản thân mà phát huy.

Không sai, không có tốc độ vậy thì dùng sức, sức mạnh tuyệt đối.

Hoa Sa có lòng tin như vậy vì vừa rồi khi giao đấu thì lực lượng của Đường Thiên không phải đối thủ của gã.

Khi tay gã gần như bắt được vai của Đường Thiên thì bỗng nhiên, ánh mắt liếc xuống một vật gì đó bên dưới. Không chờ gã phản ứng, một khối không khí màu trắng từ bên dưới xông thẳng lên mặt gã.

Đây là…

Hoa Sa giật mình, những khối không khí màu trắng này nhanh vô cùng, tựa như một bầy chim trắng đột nhiên xông tới đây. Đôi mắt gã hoàn toàn bị che đi.

Phi Điểu Tuyền Qua!

Phi Điểu Tuyền Qua đang xông tới xoay tròn mãnh liệt, số lượng lại nhiều vô cùng. Cơ thể Hoa Sa như đang chìm nổi trong một dòng nước chảy siết, căn bản không thể ổn định thân hình.

Hoa Sa kinh hãi rồi đột ngột phát lực. Cánh tay đang rãnh kia nghênh đón những vòng xoáy màu trắng này, phốc một tiếng đã đánh vào.

Hả? Khóe mắt Hoa Sa một nhiên nhảy lên. Một trảo này thất bại rồi.

Không tốt!

Khi hai chữ này vừa xuất hiện trong đầu gã thì hai luồng hàn mang đã bay thẳng đến cằm Hoa Sa, Đàm Thoái đao!

Sắc mặt Hoa Sa khẽ biến, vừa rồi khi đối mặt với chiêu này gã đã ăn thiệt thòi lớn nên có ấn tượng rất sâu. Tay trái vỗ tới hướng về hàn mang kia. Bỗng nhiên, tay phải truyền đến một luồng kình lực lớn làm thân hình Hoa Sa nhoáng lên.

Hoa Sa giật mình, tay phải cuống quýt ra sức để ổn định cơ thể và hy vọng đẩy thân hình đối phương ra.

Gã có thể cảm nhận được đối phương bị một đẩy này hất văng ra. Nhưng lúc này, Đàm Thoái đao đang lao tới như thiểm điện. Tay trái Hoa Sa được chân lực phủ lên rồi ngăn cản hai luồng Đàm Thoái đao này.

Phập!

Tay trái tề rần như bị cắt thành hai mảnh vậy.

Trong lòng Hoa Sa kinh hãi, phải biết chân lực của gã hơn Đường Thiên nhiều lắm. Theo lý thuyết gã có thể nhẹ nhàng ngăn cản được mới đúng. Nhưng trong chân lực của Đường Thiên ẩn chứa một loại khí kình sắc bén, không ngờ có thể phá được chân lực bao phủ bàn tay Hoa Sa.

A! Khoan đã! Hắn đâu rồi?

Trong lòng Hoa Sa kinh hoảng. Phi Điểu Tuyền Qua làm nhiễu loạn tầm mắt gã, Đàm Thoái đao thì hấp dẫn lực chú ý của gã.

Sau khi cận chiến, Đường Thiên bỗng nhiên phát hiện, khi đối diện với tốc độ kinh khủng của Hoa Sa thì trực giác vốn không có bất cứ tác dụng nào lại linh mẫn trở lại. Sau khi mất đi lại trở về, tiết tấu chiến đấu lại một lần nữa rơi vào tay Đường Thiên.

Phốc!

Một bàn tay đã ấn lên eo gã.

Chân lực mãnh liệt cùng lực lượng cường đại cuồn cuộn bộc phát.

Sắc mặt Hoa Sa đột biến. Chân lực đánh vào cơ thể gã cuồn cuộn như thủy triều. Cũng may Hoa Sa đã nhận biết sự cổ quái trong chân lực của Đường Thiên qua Đàm Thoái đao vừa rồi nên lần này vô cùng cảnh giác. Đến khi chưởng ấn của Đường Thiên đặt lên lưng thì gã đã làm tốt công tác chuẩn bị chống lại Hạc Thân kình.

Nhưng khiến gã không nghĩ tới chính là, chân lực đầu tiên run lên giống như dây đàn được kéo ra rồi thả, chân lực trong cơ thể Hoa Sa cũng run lên. Không hay rồi! Sắc mặt Hoa Sa thoáng thay đổi! Gã không nghĩ đến Đường Thiên lại có loại khí kình thứ hai, chết tiệt!

Chưa đợi gã hồi sức, luồng chân lực kia lại bạo liệt mà không hề báo trước.

Thiên Long kình!

Loại thứ ba!

Hoa Sa cảm giác như có một trái bom nổ ngay bên eo phải của gã.

Ầm!

Cơ thể Hoa Sa không thể khống chế mà rung động, vốn có ý định chụp lấy tay Đường Thiên lại bị phá vỡ.

Soạt soạt soạt!

Mấy luồng đao mang chói mắt đan vào nhau trên không trung rồi bừng sáng trong mắt Hoa Sa.

Chết tiệt!

Chưa bao giờ Hoa Sa lại nghĩ mình sẽ rơi vào thế hạ phong. Công kích của Đường Thiên xuất quỷ nhập thần, không chút dấu hiệu báo trước. Hơn nữa còn nhanh! Không phải chỉ nhanh về tốc độ mà còn ở tiết tấu.

Chiêu này với chiêu kia gần như không có điểm nối tiếp, đi liền với nhau tựa như mây bay nước chảy. Một chiêu lại một chiêu khiến gã rã rời.

Kinh nghiệm chiến đấu của Hoa Sa vô cùng phong phú, gã lập tức ý thức được bản thân đang lâm vào tình cảnh hết sức nguy hiểm. Đối thủ của mình vô cùng am hiểu cận chiến, hơn nữa lại luôn đoán trước tình thế từ sớm. Nếu cứ tiếp tục ở trong hoàn cảnh bị động thế này thì không xong rồi!

Trong mắt gã hiện lên nét ngoan độc rồi nổi giận gầm lên một tiếng. Chân lực toàn thân được vận dụng, tay phải đột nhiên kéo Đường Thiên vào người, đồng thời hóp bụng cong lưng, tay trái bảo vệ vị trí yếu hại, dùng chính thân thể mình đánh tới Đường Thiên.

Dù liều mạng bị thương, gã cũng muốn xáo trộn tiết tấu của Đường Thiên.

Sức mạnh của Hoa Sa quá lớn, toàn lực kéo khiến Đường Thiên không thể ổn định thân hình. Mắt thấy hai bên chuẩn bị va vào nhau thì trong mắt Đường Thiên hiện lên một tia quang mang.

Hắn không phí phạm một chút khí lực nào để chống lại Hoa Sa, mà trong nháy mắt, đem toàn bộ chân lực rót vào Khổng Tước Lam.

Võ hồn Bạch Ngân thiêu đốt đến cực hạn bắn ra từng ngọn lửa bạc xinh đẹp. Những ngọn lửa bạc này chìm vào trong võ hồn của Khổng Tước Lam, khiến nó cấp tốc phát sinh biến hóa.

Đường Thiên có thể cảm nhận được tâm tình của Khổng Tước Lam ----- Hưng phấn, thống khổ, mong đợi.

Đây là…

Đây không phải lúc để suy nghĩ, khoảnh khắc cuối cùng!

"Khổng Tước!" Đường Thiên rống giận một tiếng như sấm sét vang trời.

Trong nháy mắt, cả người Đường Thiên sáng lên ánh sáng màu lam chói mắt. Ánh sáng kia chói mắt đến độ khiến người ta không thể nhìn thẳng. Vô số tia sáng lam bắn ra từ người Đường Thiên giống như một cơn mưa nuốt lấy Hoa Sa đang gần trong gang tấc.

Thời gian dường như dừng lại.

Khi ánh sáng tan hết, hai bóng người giằng co xuất hiện trước mắt mọi người, cả hai đều đứng yên như tượng.

Hà... hà… hà…

Tiếng thở dốc nặng nề của Đường Thiên vang lên, đầu óc trống rỗng. Ngay cả sức để cử động một ngón tay hắn cũng không còn.

Cách hắn nữa bước, Hoa Sa đứng yên bất động. Hai mắt trừng lớn, toàn thân cắm đầy linh giáp u lam như con nhím. Vô số lỗ trên người tuôn ra máu huyết ào ào.

Đường Thiên khôi phục được một chút khí lực cố sức rút cánh tay mình ra khỏi tay Hoa Sa. Toàn bộ cánh tay hắn đều là vết thâm. Khí lực tên gia hỏa này thật sự quá kinh khủng rồi!

Đường Thiên đặt mông ngồi xuống đất, thở dốc liên hồi. Hắn có chút không tin nổi… thắng rồi…

Mọi người ngơ ngác nhìn Đường Thiên, im phăng phắc!

Thịch!

Hoa Sa ngã ngửa ra như một khúc gỗ.

***********

"Sa!" Hoa Dung nhìn thấy Hoa Sa ngã ngửa ra, âm thanh bi thống hô, con mắt đỏ quạch, rít gào: "Ta phải giết ngươi!"

Thế công của Lăng Húc vẫn luôn khiến người ta có cảm giác không nóng không lạnh. Bất luận đối phương tấn công thế nào thì gã vẫn chỉ không ngừng vẫy ra những mảng tinh hải.

Nhưng lúc này, đôi mắt gã lại xuất ra một luồng quang mang kinh người.

Sơ hở!

Lăng Húc tiến lên một bước, mũi thương đâm thẳng tới Hoa Dung.

Một đâm nhìn như bình thường này khi đâm tới lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nhưng những điểm tinh mang như bị hấp dẫn nhập vào trong mũi thương.

Khi mũi thương đi qua tinh hải thì toàn bộ tinh hải tạo thành vô số những đường ánh sáng bạc, tất cả đều nhập vào mũi thương.

Cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.

Tinh hải tiêu biến trong nháy mắt, mà mũi thương của Lăng Húc lại được bảo phủ bởi ánh sáng bạc chói lòa.

Khí thế một thương này được kéo lên từ lúc không có gì đến cực hạn chỉ trong nháy mắt.

Trên mặt Lăng Húc hiện lên vẻ quyết đoán chưa từng có từ trước đến nay. Lúc này gã như biến thành người khác, tay cầm ngân thương, tỏa ra ánh sáng vạn trượng như thiên thần hạ phàm.

Khuôn mặt Lăng Húc kiên quyết, vững như bàn thạch. Đôi mắt màu cam như ngọn lửa vừa phá kén. Gã trầm giọng nghiêm nghị quát: "Chính nghĩa bản tâm!"

Một thương đâm ra.

Oành!

Ánh sáng bạc vô cùng chói mắt, cắt ngang chân trời. Mọi người vô thức nhắm mắt lại. Những kẻ không kịp nhắm mắt chỉ thấy trước mắt trắng xóa một vùng.

Lồng ngực Hoa Dung có một vết thương to như cái chậu, xuyên từ trước ra sau, vô cùng đáng sợ.

Trên mặt gã vẫn còn nét không thể tin được.