Nằm ngủ đến tận chiều tối. Lúc này lại có ba cặp mắt nhìn về phía anh.
Ánh Hoa muốn đi đến gọi anh dậy nhưng bà Hoài lại lắc đầu giữ lấy cô.
- Thằng bé đi đường xa chắc mệt lắm. Cứ để cho nó ngủ thêm đi.
- Vâng, bà nói vậy thì đành phải vậy thôi chứ biết sao.
Nhưng chợt liền có chiếc gối vuông lao tới phía Austin. Anh tuy ngủ, nhưng phản xạ bao nhiêu năm qua liền né ngay. Có lẽ tính chất công việc nên anh né được khá dễ dàng. Sau đó liền lơ mơ tỉnh dậy gãi đầu.
Bà Hoài và Ánh Hoa đều quay sang nhìn Y Giang. Cô lúc này dù sợ nhưng vẫn nhìn về phía Austin. Thấy có ánh mắt đang nhìn mình, cô mới ngoảnh lại nhìn hai người:
- Con... Con không thích... anh ta nằm trên giường con.
Austin chép miệng một tiếng, đứng dậy đi đến chỗ ba người. Ngồi xuống rót cốc nước để tráng miệng.
- Bà, lâu rồi không gặp. Có vì bệnh già mà quên mất cháu không đó?
- Chao ôi cái thằng này, bà chưa già đến mức lẩm cẩm vậy đâu. - Bà Hoài bật cười đánh nhẹ tay anh, sau đó đến gần thì thầm vào tai anh - Bà còn phải nhớ để giữ phần cho cháu rể chứ.
Nghe được lời này, Austin liền cười phớ lớ. Đương nhiên rồi, anh nhất định phải làm cháu rể của bà. Mà nếu anh không được, thì sẽ không ai được hết.
. . .
Trong buổi tối, cả bốn người ngồi ăn cùng ngau. Nhưng Y Giang lại vẫn sợ người, đặc biệt là đàn ông. Vì vậy mà cô cứ cúi đầu để ăn, không dám ngẩng đầu lên nhìn ai.
Austin vừa ăn vừa gật gù đùa cô:
- Lâu ngày không gặp, thấy anh đẹp quá nên không nỡ nhìn à?
Y Giang liền lập tức ngẩng đầu lên để định trả lời, nhưng được nửa câu cô lại im lặng:
- Không phải, chỉ là...
Tuy Y Giang không nói hết câu nhưng cũng khiến ba người kia thấy vui lên phần nào. Ít nhất ở thời điểm hiện tại, cô đã không còn sợ như trước. Hoặc có lẽ vì quen Austin từ trước nên cô không sợ bằng những người kia. Nhưng dù sao cô cũng chịu nói. Như vậy cũng đã tốt lắm rồi.
Ăn cơm tối xong, ba người vậy mà để Y Giang trên phòng một mình. Để có thể ngồi dưới nói chuyện dễ hơn.
Austin suy nghĩ một lúc, sau đó mới lên tiếng:
- Cháu sẽ đưa Giang qua Mỹ một thời gian. Ở đó cháu có thể để mắt tới cô ấy tốt hơn. Bà cũng có thể sang đó với cô ấy. Mọi chuyện cháu có thể tự sắp xếp được.
Bà Hoài nghe vậy có chút lưỡng lự. Bởi vì bà chưa đi tới nước khác bao giờ, đã vậy còn phải đi rất xa. Bà từ trước tới giờ, ngay cả đến những thành phố khác trong nước còn chưa tới hết, đừng nói đến việc đi nước ngoài. Để Y Giang đi thì cũng tốt thôi vì bà biết Austin sẽ chăm sóc cô rất tốt. Anh nói bà có thể đi là vì biết Y Giang sẽ không sống nổi nếu thiếu bà và ngược lại bà cũng vậy. Nhưng chỉ là bà chưa quen đi xa, sẽ khó thích nghi được.
- Cứ đưa Tiểu Giang qua đó đi. Coi như đi nghỉ dưỡng một thời gian. Bà ở nhà đợi hai đứa cũng được.
Tuy là vậy, nhưng Austin vẫn chẳng yên tâm. Anh vẫn đề xuất cho bà là tới đó ở, cha mẹ anh dù có ngăn cấm nhưng anh dùng quyền của mình thì họ cũng sẽ không vượt quá chức phận được đâu.
Hai bà cháu cứ người nói đi, người lại nói ở lại. Ánh Hoa nghĩ một lúc, rồi đồng ý với bà Hoài.
- Anh cứ đưa Tiểu Giang tới đó đi. Bà ở nhà đã có tôi. Hơn nữa, nếu anh đủ xuất sắc để khiến Tiểu Giang thay đổi suy nghĩ thì tôi cũng không cấm cản gì hai người.
- Đấy là cô nói đó. Đợi xem, Giang nhất định sẽ đồng ý với tôi. Mà dù sao cũng muộn rồi, bà ngủ sớm đi nhé. Cháu cũng đi lên ngủ vậy.
Trước sự ngơ ngác của hai người, Austin đút tay vào túi quần mà lên phòng Y Giang.
Bà Hoài có chút lo lắng, nhưng lại thôi. Những chuyện xảy ra trước đó, bà dần hiểu được tình cảm của Austin dành cho Y Giang lớn tới mức nào. Anh còn ra tay trừng trị những kẻ đã khiến Y Giang đau khổ. Vì thế nên bà cũng không có gì để ngăn cấm anh đến với cháu gái của mình.
Trong phòng, Y Giang thấy anh liền gọi bà ngay lập tức. Nhưng Austin lại dửng dưng nhún vai:
- Là bà cho anh ngủ ở đây. Em có gọi bà cũng sẽ đứng về phe của anh.
- Bà... là bà của tôi. - Y Giang cắn răng nhưng vẫn lên tiếng để Austin đi ra ngoài.
- Sau này bà cũng là của anh.
Nghe được lời này, Y Giang đứng đó túm lấy gấu áo của mình. Cô cắn môi như suy nghĩ gì đó rất căng thẳng. Austin vậy mà lại khóa chặt cửa lại, sau đó còn đi đến vỗ vai cô:
- Em không nên ích kỉ như vậy, bà vốn dĩ là của ông đầu tiên, giờ tới lượt anh và em. Nên biết chia sẻ, nhớ đó.
Nói xong anh liền tự nhiên vào phòng tắm đóng cửa lại. Sau đấy cũng chỉ là tiếng nước chảy ngày càng nhanh.
Y Giang đứng bên ngoài mím môi cau mày. Hiện tại cô còn chẳng nghĩ đến việc Austin ở trong phòng mình, mà cô chỉ nghĩ đến việc anh chiếm tiện nghi từ người bà yêu quý của cô. Trước nay đều là cô được ưu ái, sau khi có Austin bà còn bênh anh hơn cô. Vì vậy khiến cô càng suy nghĩ, hậm hực mãi không thể nói ra.
Tắm xong đi ra ngoài, Y Giang chợt nhìn Austin. Anh lấy khăn lau đầu, thân dưới cũng chỉ quấn khăn tắm để che đi nơi cần thiết nhất.
Hai má và hai tai đều đỏ lên. Chợt, cô hơi sợ hãi mà lùi về sau. Austin liền giơ tay ra để giải thích nhưng chưa gì liền bị cô ném gối vào mặt.
Nhặt chiếc gối lên, đi đến chỗ cô, liền đưa tay giữ lấy eo cô:
- Em còn lùi nữa sẽ ngã đấy biết chưa?
- Anh... Buông ra... - Y Giang lắp bắp đẩy người Austin ra.
Nhưng anh không mặc đồ, cô lại không muốn tiếp xúc trực tiếp với da của anh. Tay khua khua muốn đuổi anh nhưng bệnh cũ tái phát, chỉ biết ấp úng nói vài từ xong lại im lặng.
- Lau tóc cho anh, khi nào khô thì sẽ buông em ra.
???
Trong đầu Y Giang là những dấu hỏi chấm to đùng. Anh bị gì vậy chứ? Trước kia thì giở trò theo kiểu của trước kia, bây giờ lại giở trờ của bây giờ. Cô có ấm ức không ư? Đương nhiên là có! Nhưng sao chống lại nổi anh cho được.
Chưa nói gì đã bị Austin bế lên giường ngồi. Anh đặt cô ngồi trong lòng mình, còn chuẩn bị sẵn cho cô cái khăn để lau đầu cho mình.
Y Giang bặm môi, cuối cùng vẫn là phải cầm lấy khăn để lau cho anh.
Nhìn Y Giang chỉ quan tâm đến việc lau khô tóc cho mình, bản thân Austin lại cảm thấy chán nản. Cô thậm chí còn chả thèm để mắt tới anh. Tận gần ba tháng, vậy mà khi gặp lại vẫn dửng dưng với anh như này. Đúng thật là quá vô tâm với anh rồi mà.
Đợi lau tóc khô rồi, Y Giang liền bật dậy khỏi lòng anh. Cô muốn nói nhưng cứ mãi không thể nói ra. Chỉ là nghĩ nếu khô tóc rồi thì Austin sẽ rời khỏi phòng mình. Ai ngờ anh đợi cô lau xong liền ngả lưng xuống giường, còn nhàn hạ mà ôm lấy gối ôm để ngủ.
Cô đứng đờ dưới giường nhìn anh. Con người này đúng thật vô lý hết sức.
Cứ như vậy khoảng mười phút sau, Austin thấy Y Giang vẫn không chịu lên giường nên anh liền bật dậy. Ngoảnh nhìn về phía cô, sau đó liền đến gần nhấc cô lên giường ép cô nằm xuống.
Vì hành động này mà Y Giang sợ hãi hét lên. Cô giãy giụa muốn dậy nhưng Austin lại giữ chặt hai tay cô. Cả người anh hiện nằm trên người cô khiến cho hai người càng gần nhau hơn.
- Em mà không ngủ thì đừng trách anh. Đi ngủ ngay.
Từ trước tới giờ, đều là cô bắt nạt anh nên hiện tại nghe Austin bắt nạt mình như vậy, Y Giang cô đây liền cảm thấy tủi thân liền rơi nước mắt. Cô bị như vậy, anh còn chả hỏi cô có sao không, bây giờ lại ép cô như này. Cô đúng là điên mới đi quan hệ với người như anh.
Thấy Y Giang mếu máo mà chưa gì nước mắt đã rơi làm Austin luống cuống buông hai cổ tay của cô ra. Anh đưa tay gạt nước mắt cho cô, còn ôm lấy cô để dỗ dành:
- Anh xin lỗi, nặng lời với em quá rồi. Chỉ là muốn em đi ngủ thôi. Ngủ muộn không tốt.
Y Giang lúc này đột nhiên cảm nhận rõ nhịp tim của hai người. Ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể cảm nhận rõ nhịp tim đang đập rất nhanh của Austin. Nhưng ngay sau đó liền run rẩy mà đẩy anh ra.
- Đừng chạm vào tôi... Xin anh đấy.
- Vậy em ngủ đi, anh có thể thề rằng sẽ không nhân cơ hội em ngủ mà làm chuyện bậy bạ.
Nhìn ánh mắt chắc nịch của Austin, Y Giang cuối cùng mới buông lỏng cảnh giác hơn mà nằm xuống một bên, xoay người để ngủ.
- Nhưng cho anh nắm tay được không? Chỉ nắm tay thôi.
Chợt Austin lại sát lại gần Y Giang mà nói nhỏ. Cô đảo mắt xung quanh phòng hồi lâu, cuối cùng mới đưa tay ra cho anh nắm.
Cứ như vậy, hai người tuy nằm trên một chiếc giường nhưng lại giữ khoảng cách khá xa. Y Giang mãi không thể ngủ được, cho tới tận khi Austin ngủ say thì cô vẫn không thể ngủ nổi. Bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, dù muốn gỡ ra cũng khó. Mà hơn nữa cứ mỗi lần cô muốn gỡ thì anh liền kéo cô lại gần một chút. Cứ một chút một thì đã khiến hai người gần nhau hơn. Chính vì vậy nên cô không dám ho he gì. Cứ như vậy mà cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.