Vừa đặt lịch với bác sĩ để chiều tối nay Y Giang đến kiểm tra thì điện thoại rành riêng cho những việc giải quyết hộ Y Giang lại kêu lên. Ánh Hoa nghĩ đến ngay trường hợp người đàn ông kia gọi tới để moi thêm tiền. Cô cũng chẳng ngần ngại mà bắt máy lên nghe.
- Alo, ai vậy? - Ánh Hoa vẫn tỏ ra không biết người gọi đến mà hỏi.
- Không cần giả vờ không biết, chiều nay đúng 17 giờ, ở quán cafe gần trụ sở công ty của cô. Nếu không đến thì đừng trách.
Người đàn ông nói xong liền tắt máy chẳng để Ánh Hoa nói thêm lời nào. Cô tức phát điên chỉ muốn đập bỏ máy. Trong đầu thì nghĩ không biết nên đi hay không đi, nhưng nghe chừng tên này cũng làm việc rất kỉ luật còn nề nếp. Sợ rằng cô không đến thì anh ta sẽ lại gây phiền phức cho Y Giang. Đành phải đến thôi chứ biết làm sao.
. . .
Đầu giờ chiều, Ánh Hoa đã kéo Y Giang dậy bắt cô phải lên xe để đi. Y Giang thì một mực không nghe cứ co người chạy về phòng. Vì điều này nên Ánh Hoa phải cõng cô lên để cho vào trong xe. Ban đầu cô còn đòi nhảy xuống khỏi xe nhưng Ánh Hoa lại lấy hẳn dây để buộc người cô vào trong xe, nhờ vậy cô mới ngồi yên cho tới lúc vào phòng khám.
- Em không đi, không khám, em ổn! - Y Giang giãy giụa kêu gào.
- Ổn cái con khỉ gió, nhanh đi vào kiểm tra cho chị. Tí nữa chị còn bận việc không lo nổi hết việc cho em đâu. - Ánh Hoa kéo tay Y Giang ngồi vào ghế.
Vị bác sĩ may mắn là con gái nên Y Giang đã không còn e ngại như trước.
- Có thể cho tôi biết cô gái này có vấn đề tâm lý về chuyện gì nhỉ? - Vị bác sĩ lên tiếng để hỏi.
Vì Y Giang không nói mà cứ im lặng ngồi bấm tay nên Ánh Hoa đành phải lên tiếng giải thích. Hơn nữa cô cũng nói rằng đây là cuộc điều trị chỉ có ba người biết, phải giữ tuyệt đối thông tin của khách hàng. Vị bác sĩ nghe xong cũng liền gật đầu.
Cả Ánh Hoa và vị bác sĩ luôn trao đổi với nhau về việc của Y Giang. Còn cô thì cứ ngồi im lặng. Trong đầu tự dưng nhớ ra mấy lời nói của gã đàn ông đó. Không hiểu sao bây giờ cô lại nghĩ ra được. Liền lấy tay che đi để không phải nghe thấy nhưng tiếng nói vẫn cứ văng vẳng bên tai cô. Thật sự đau nhức mà muốn phát điên lên.
Vì Y Giang kích động ngã xuống dưới sàn khi đang thăm dò trí nhớ của cô nên vị bác sĩ nói để lần sau tái khám thì sẽ tốt hơn. Mọi chuyện cần để cho Y Giang là người trực tiếp đối diện, có như vậy cô mới có thể tìm ra cánh cửa thể đi đến thế giới khác, không còn phải kẹt lại ở kí ức tuổi thơ nữa.
. . .
Trên đường đi về, Y Giang vẫn nghe được tiếng nói của người đàn ông đó. Trên xe cô cứ bịt chặt lấy tai mình, người run muốn ngất đi.
Vì còn đúng năm phút nữa để tới đó gặp gã đàn ông kia nên Ánh Hoa phi thẳng xe đến đó. Dù sao trụ sở công ty ngay gần đó, để Y Giang trong phòng làm việc của cô mà ngủ chắc sẽ ổn thôi.
Nhưng còn đang đi thì một chiếc xe thể thao lao tới.
Cả hai xe đều phóng với tốc độ rất nhanh. Nhưng riêng chiếc xe thể thao thì lại phóng nhanh hơn cả.
Ánh Hoa khi nhận thức ra hai chiếc xe sắp đâm vào nhau nên liền bẻ lái để xe quẹo ra một nơi khác. Nhưng chiếc xe thể thao lại áp sát vào xe của cô, đâm trực diện vào trụ sở của công ty. Kính cửa ra vào bắt vỡ tung tóe.
Chiếc xe thể thao cứ lao vút vào bên trong sảnh lớn rồi đâm vào tường. Mọi nhân viên và những người khác đều bất ngờ vì sự việc này. Ngay cả những người qua đường cùng phải xúm xít lại để xem.
Bảo vệ an ninh đã phải vào làm việc để phân tán mọi người di rời đi.
Ánh Hoa dừng xe lại kéo theo Y Giang đi xuống. Cả hai đều đi đến chỗ hiện trường. Không biết người trong xe ra làm sao, cũng tại lúc đó cả hai đều đi rất nhanh nên không thể tránh khỏi được những việc này.
Mấy người mở cửa xe, cắt bỏ túi bóng khí mà đưa người đàn ông ra ngoài. Nhìn phong cách ăn mặc của anh cũng thật giống với chiếc xe. Đều lòe loẹt, ăn diện như nhau.
- Gọi cấp cứu trước đi, nhanh lên.
Một người nào đó đã hô lên, Ánh Hoa liền lục điện thoại gọi ngay cho xe cứu thương tới.
Đầu của người đàn ông đó chảy rất nhiều máu, xem ra là rất nguy hiểm.
Xe cứu thương cũng nhanh chóng đến hiện trường mà đưa người đàn ông này lên xe cáng mà đẩy vào trong xe cứu thương. Mọi người đều rất lo lắng không biết người đàn ông đó ra sao.
Ánh Hoa cũng cảm thấy có phần lỗi nên lấy xe đi theo. Y Giang cũng bám lấy cô vì cô không biết nên đi đâu và theo ai lúc này.
Về phía công ty thì họ cho dọn dẹp ngay nơi hiện trường và tu sửa lại. Cũng vì một công ty không thể để nhếch nhác như thế này được.
Đến bệnh viện, bác sĩ cùng với các y tá đưa người đàn ông vào phòng để kiểm tra xem sao.
- Ai là người nhà của bệnh nhân? - Vị bác sĩ đi ra liền hỏi.
- Không có, chúng tôi chỉ là người qua đường. Nhưng có thể nói cho tôi về tình trạng của anh ta được không? - Ánh Hoa đứng dậy nói.
- Vụ va chạm có vẻ rất mạnh, động chạm nhẹ đến hộp sọ của chàng trai. Vết thương ngoài da thì được xử lý rồi, nhưng cần ở lại để xem thêm, có thể chụp X quang để xem có bị tụ máu bên trong hay không nữa.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Vì là người chẳng có gì quan trọng, Ánh Hoa cũng không muốn dính líu thêm nên liền rời đi. Nhưng áo khoác của anh ta vừa nãy lại có người nhờ Y Giang cầm hộ. Cô cũng không mảy may để ý mà cầm.
Đến lúc Ánh Hoa liên lạc lại với người đàn ông đó thì tiếng chuông điện thoại lại reo gần đây. Hai cô gái cứ ngơ ra không biết là nó phát ở đâu đây.
Chợt Ánh Hoa thấy túi áo khoác mà Y Giang cầm có gì phát sáng nên liền nâng lên xem. Lôi ra thì là chiếc điện thoại đang gọi đến. Còn là đúng số của cô nữa chứ.
Lúc này Ánh Hoa chợt hiểu ra, người đàn ông kia chính là người mà qua đêm cùng Y Giang. Liền lập tức kéo Y Giang quay về nhà ngay lập tức. Tránh những việc không đáng có xảy ra.