Chiến Lược Theo Đuổi Minh Tinh Hạng A

Chương 32: Ăn nhờ ở đậu




Chuyến đi chơi tại Thượng Hải cũng kết thúc, Ánh Hoa lái xe đưa Y Giang về nhà. Cùng lúc Y Giang cũng mời Ôn Hoài Địch đến nhà mình để ăn cơm bởi anh nói muốn thăm bà Hoài và còn nhớ cơm bà nấu nên Y Giang đã mời anh ở lại để ăn cơm.

Chiếc xe của Y Giang vừa dừng tại sân, Austin liền chạy ngay ra đằng sau để mở cửa cho cô. Ai mà ngờ khi mở ra, đập vào mắt anh không phải thân hình mảnh mai của Y Giang mà là thân hình vạm vỡ của Ôn Hoài Địch. Ánh mắt thù ghét bắt đầu hiện rõ trong đôi mắt của hai người đàn ông.

Y Giang ngồi ở ghế phụ mở cửa xe đi xuống. Cô cùng Ánh Hoa xách vali đi vào mà không thèm liếc mắt đến Austin dù chỉ một chút. Austin thì liền chạy ngay theo sau cô, lẽo đẽo bám sau như chiếc đuôi vậy.

Vào đến nhà, Y Giang liền ôm lấy bà mình ngay. Đó là một thói quen nhưng Y Giang không muốn thói quen này sẽ biến mất.

Bà Hoài thì xoa đầu Y Giang rồi còn nói với cô:

- Cháu cứ đi như vậy để cho bà với Tú ở nhà sẽ rất chán.

Y Giang bĩu môi nhìn Austin:

- Bà vẫn chưa bảo anh ta gói đồ mà đi sao? Không phải cháu bảo bà truyền lại lời của cháu đến tai anh ta rồi ạ?

Nghe thấy vậy, Austin liền đứng ngay trước mặt Y Giang còn cười ngây ngốc. Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt còn khẩn cầu mong sự tha lỗi:

- Anh sai rồi mà, từ lần sau sẽ thông báo trước cho Giang, có được không?

- Bộ nhà tôi là nhà từ thiện hay sao mà nuôi anh mãi được. Nếu anh nhớ đến ba mẹ của mình rồi thì mau chóng quay trở về nhà đi. Có lẽ về nhà anh sẽ nhớ ra được nhiều kí ức hơn cũng nên.

- Không, anh không về. Muốn ở cùng nhà với Giang thôi.

Trước lời nói cứ như trẻ con của Austin, Y Giang day trán chưa nghĩ ra được lời nào.

Nhưng Ôn Hoài Địch lại đứng lên để nói:

- Nghe nói anh mất trí nhớ tạm thời, việc anh coi Tiểu Giang là vợ cũng không giúp anh nhớ ra được những kí ức cũ đâu. Muốn nhớ, những yếu tố cần thiết cho người mất trí nhớ chính là để họ nghỉ ngơi thoải mái, gia đình có thể kể cho họ nghe những chuyện đáng chú ý để họ có thể khôi phục trí nhớ nhanh hơn. Trước mắt, Tiểu Giang không phải người thân của anh, cô ấy càng không có khả năng để giúp anh nhớ ra chuyện gì. Việc có gương mặt giống vợ anh cũng chỉ là một sự cố. Anh nên quay về với vợ và gia đình của mình thì tốt hơn.

Từ lúc xảy ra tai nạn cho đến nay, vì không có ai nói đến vấn đề này nên mọi người cứ coi như cho Austin ở nhờ để anh có thể hồi phục trí nhớ. Nhưng hiện tại bây giờ, lời Ôn Hoài Địch nói mới chính xác hơn, cả Y Giang, Ánh Hoa và bà Hoài đều gật đầu đồng tình.

Chỉ có Austin là đang khó chịu trước cái người tên Ôn Hoài Địch kia. Định tống khứ anh khỏi đây chắc? Còn lâu nhé!

Không kịp nói gì, Y Giang đã bị Austin kéo tay lên trên tầng riêng. Ôn Hoài Địch định đi theo hai người lên trên đó nhưng lại bị bà Hoài ngăn lại. Bà còn rủ anh vào để chế biến mấy món ăn bởi anh nói khá thích trong việc nấu ăn.

Còn lúc này trên tầng, Y Giang bị Austin khóa của nhốt bên trong phòng anh. Cô cau mày còn đánh vào đầu anh một cái.



- Anh bị sao vậy? Mở cửa ra, tôi còn xuống dưới kia.

- Nhưng mở ra Giang sẽ bắt anh về nhà.

- Thì... ai rồi cũng phải quay về nhà của mình chứ, đâu thể ăn nhờ ở đậu mãi được.

Austin không phục, anh đi đến kéo tay Y Giang đến phía mình sau đó liền ôm cô thật chặt.

- Nhưng anh muốn ăn nhờ ở đậu mãi thôi.

- Có hiểu ăn nhờ ở đậu là như thế nào không hả?

Austin liền lắc đầu ngây người ra. Anh không hiểu lắm về ngôn ngữ Trung Hoa, nhưng mặc kệ, thế nào cũng được miễn anh được ở cùng với Y Giang.

Còn Y Giang lúc này muốn thoát khỏi cánh tay lớn của anh cũng khó. Chỉ là cô đã không xù lông lên trước cái ôm này của Austin, chỉ mắng anh một trận rồi véo tai anh.

- Giang đánh anh đau quá, vậy có bồi thường thiệt hại không? - Austin chớp chớp mắt nhìn Y Giang để hỏi.

- Bồi thường thiệt hại? Người anh to như con voi này, tôi đánh có thế cũng kêu đau, còn yếu hơn cả trẻ con nữa đấy nhá.

- Thật mà, ở tai cũng đau.

Austin nói xong còn gục đầu vào hõm vai của Y Giang. Anh như đứa trẻ nhỏ đang cần được an ủi. Y Giang bất giác nhìn đến sau gáy tai của anh, có lẽ do móng tay của cô dài mà làm xước da của anh, có chút tia máu chảy ra. Y Giang thấy vậy liền thổi tai cho Austin. Kiễng chân lên còn từ từ thổi nhẹ.

Chỉ có điều việc làm này khiến Austin đứng thẳng dậy, anh đưa tay che tai mình đi mà nhìn Y Giang.

- Anh bị xước rồi. - Y Giang lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng căn bản Austin chẳng để tâm đến chuyện đó, chỉ có điều bây giờ hai tai anh đều đỏ, cả người cũng trở nên nóng hơn. Trước mắt nhìn Y Giang như này khiến Austin thật muốn đè cô ra. Nhưng anh hít một hơi sâu mà tiết chế lại. Kéo Y Giang đến gần còn thơm nhẹ lên má cô khiến cô há hốc mồm nhìn anh. Còn không nói được gì thì ngay sau đó là hàng chục nụ hôn lên hai má và cả môi cô. Y Giang cứ vậy mà đờ đẫn ra không biết nên làm gì.

Nhìn Y Giang như vậy khiến Austin cười không ngậm được miệng. Nhưng chợt tiếng điện thoại có tin nhắn kêu lên, Y Giang vội đẩy Austin ra, hai má cô đỏ bừng phải lấy tay che đi.

- Giang cho anh ở lại đây nhé? - Austin thừa cơ hội để năn nỉ Y Giang.

- Chuyện này... Anh vừa... phá luật, anh...

- Nhưng anh muốn hôn Giang.



Đây cũng là lần đầu Austin chủ động nói vậy làm Y Giang ban đầu chợt ngại ngừng nhưng ngay sau đó cô lại nghiêm mặt nhìn anh. Con người này như tờ giấy trắng, sao có thể biết được mấy thứ như hôn hít này cho được. Chắc chắn là anh lại học được từ đâu rồi.

Liền đanh mặt nhìn anh để hỏi:

- Nói mau, anh học mấy cái này ở đâu? Ai dạy anh mấy cái nhõng nhẽo như này? Cả ôm hôn nữa, khai mau nếu không anh phải cuốn gói đi ngay lập tức.

Đứng trước Y Giang đang có tinh thần như vậy, Austin đâu thể nói rằng anh chẳng cần ai dạy cũng biết cho được. Đành nghĩ ra lí do, nhìn xung quanh sau đó nhìn vào TV đang ở cạnh ngay gần anh thì liền nảy ra suy nghĩ:

- Anh xem phim của Giang, Giang cũng vậy mà, nên anh làm theo. Giang không thích sao?

Lần này thì Y Giang cũng chịu thua anh. Biết thế không cho anh xem mấy bộ phim tình cảm mới phải. Để một con cừu ngơ này tiến hóa thành sói mất.

- Anh... từ lần sau không được xem nữa.

- Ừm, anh biết. Nhưng anh nói rồi, Giang không được đuổi anh đi đâu đấy.

- Có thể, nếu anh chấp nhận ba điều khoản mới sau đây. - Y Giang khoanh tay trước ngực gật đầu nhìn Austin.

- Điều khoản gì cũng được, anh đề nghe.

- Được. Thứ nhất, kể từ bây giờ cho đến lúc anh quyết định rời khỏi nhà tôi, anh đi đâu, làm gì đều phải báo cáo cho tôi hoặc bà biết trước.

- Ok.

- Thứ hai, anh tuyệt đối không được xem mấy bộ phim tình cảm đấy nữa. Tất cả dù là phim của tôi đóng hay không, đều không được xem. Ngoại trừ nắm tay, tôi sẽ không chấp nhận bất cứ hành động nào của anh.

-... Anh biết rồi. - Austin thở dài gật đầu.

- Cuối cùng, không được phép gây sự với anh ấy biết chưa?

Nhắc đến đây, Austin ngẩng đầu nhìn Y Giang. "Anh ấy" mà cô nói chẳng ai xa lạ mà chính là Ôn Hoài Địch. Bởi Austin và Ôn Hoài Địch chỉ mới gặp nhau hai lần nhưng Y Giang có thể thấy ánh mắt không ưa Ôn Hoài Địch của Austin. Vì thế tránh mọi trường hợp xảy ra, cô phải phòng hờ cho chắc chắn.

- Không công bằng tí nào. Giang phải nói với tên mặt khỉ đó mới đúng, anh không có làm gì hết. - Austin phàn nàn mà nói.

- Vậy tức là anh không chấp nhận?

Austin bây giờ như bị dồn vào thế bí, anh cắn môi dưới nhìn Y Giang rồi cuối cùng cũng phải chấp nhận. Muốn có được vợ trước tiên nên nghe lời trước đã.