Chiến Lược Theo Đuổi Minh Tinh Hạng A

Chương 30: Chạm mặt




Độ hot của Y Giang và Ôn Hoài Địch ngày càng tăng khi hai người cứ được khán giả đưa đẩy tới với nhau.

Tuy rằng là vậy nhưng Y Giang và Ôn Hoài Địch ở ngoài vẫn luôn giữ khoảng cách với nhau. Được dạo gần đây thì hai người đã tốt hơn rất nhiều.

Hơn thế, nhờ các chương trình thực tế, hay các show giải trí mời hai người họ đến để chơi thì cả Y Giang và Ôn Hoài Địch đã thân với nhau nhiều hơn. Cảm giác như cả hai có thể tiến triển đến bước làm bạn.

Trong showbiz khắc nghiệt, Ôn Hoài Địch hầu như không chơi thân với ai, anh chỉ xã giao với mọi người. Nhưng bây giờ trong giới, ai cũng có thể nhìn ra điểm khác biệt khi Ôn Hoài Địch đóng chung với các nữ minh tinh khác và khi đóng với Y Giang, mọi thứ đều khác xa với nhau.

Ở trong phòng làm việc, Y Giang đang chăm chú để nghiêm túc làm hết các công việc thì chuông báo thức reo lên. Cô chợt nhớ Ôn Hoài Địch từng nói mời cô đến Thượng Hải để đợi anh quay xong phim sẽ đưa cô đi chơi. Vì vậy mà Y Giang liền gập hết tài liệu, sau đó liền gọi cho Ánh Hoa thu xếp rồi cô sẽ đến đón Ánh Hoa ngay.

...

Trên đường đi, Y Giang chợt nhớ ra điều gì đó nên lúc đi đã dặn Ánh Hoa:

- Khi nào tới đó chị nhớ dặn em mua hoa nhé.

- Ừm được rồi. Nhưng mà em mua làm gì đây? - Ánh Hoa gật đầu sau đó lại quay sang hỏi Y Giang.

- Thì anh Hoài Địch quay nốt hôm nay là hoàn thành rồi, bó hoa thay lời chúc. Không được sao chị?

- À, như vậy cũng tốt.

Ánh Hoa gật gù là vậy nhưng cô lại cảm thấy Y Giang bây giờ đã khác trước. Mà hơn hết là Ôn Hoài Địch kia, chưa gì đã có thể khiến một con nhím xù lông như Y Giang thích anh. Còn không cần phải tốn nhiều thời gian như Austin. Mà nhắc đến cũng thấy lạ, cái tên đó lâu đến như vậy mà đầu thì chẳng nhớ ra được điều gì, không những vậy còn đi biệt tăm đâu chẳng biết. Có khi nào lại trốn đi đâu chơi vui quá quên lối về rồi cũng nên.

Tuyến đường dài tới Thượng Hải, hai cô nàng quyết định thuê khách sạn để nghỉ ngơi trước, đợi sau thì đến gặp Ôn Hoài Địch cũng không muộn.

Vậy là cả hai mỗi người một phòng, nằm ngủ chẳng biết trời đất gì.

Cho đến tận khi trời tối, Y Giang lơ mơ tỉnh dậy bởi tiếng chuông điện thoại reo. Cô ngồi dậy cầm điện thoại lên nhìn, hàng chục cuộc gọi nhỡ của Ôn Hoài Địch, sau đó thì là hàng chục cuộc gọi khác của Austin.

Đưa ngón tay vốn định gọi lại cho Austin nhưng nghĩ lại thì thôi. Cô vẫn còn giận tên đó mà, còn lâu cô mới nghe máy. Vậy là liền gọi lại cho Ôn Hoài Địch ngay sau đó.

- Anh ạ, gọi em có chuyện gì sao?



-...

- À, em với chị Hoa vừa đến, tại hơi mệt nên ngủ đến tận bây giờ. Hiện tại anh ở đâu? Em với chị ấy qua liền.

-...

- Oh, vậy để em gửi địa chỉ ạ.

Không biết đầu dây bên kia Ôn Hoài Địch nói gì nhưng Y Giang có chút hơi ngại. Bởi vì cô đến đây để định chúc mừng anh quay phim xong, vậy mà lại ngủ quên khuấy mất.

Đành gọi cho bộ phận lễ tân, nhờ họ mua giúp cô bó hoa tươi để tí nữa tặng anh.

Nhân viên phục vị gọi đến, vậy là Y Giang liền nhanh chân chạy xuống dưới sảnh để nhận hoa. Ai mà ngờ lúc xuống lại thấy Austin đi đến chỗ mình, mặt anh còn có gì đó không vui làm Y Giang chẳng hiểu chuyện gì.

Ngay sau đó thì Austin ôm lấy cô, còn ôm thật chặt mà ngửi mùi hương trên người cô nữa. Y Giang chưa kịp định hình, cô đơ cứng ra để Austin ôm cô như vậy.

Thật đúng lúc là Ôn Hoài Địch cũng vừa đến mà thấy cảnh này. Nhưng gương mặt anh không giống như trước, tròng mắt còn hiện tơ máu đỏ rồi lao đến phía Austin.

Chưa kịp hiểu gì mà Austin đã bị ăn một cú đấm. Sau đó Ôn Hoài Địch còn định dùng chiêu tiếp theo nhún Austin lúc này bình tĩnh lại mà trong nháy mắt đã lật ngược người Ôn Hoài Địch xuống sàn. Tiếng va chạm xuống sàn gạch sứ, cảm tưởng như muốn gãy xương ra vậy. Y Giang thấy thế liền kéo Austin ra sau lưng mình.

Cô nhìu mày sau đó đỡ Ôn Hoài Địch dậy, còn phủi áo cho anh:

- Hoài Địch, anh ổn chứ?

Ôn Hoài Địch nhàn nhạt gật đầu sau đó liền quay sang nhìn Y Giang. Ánh mắt quét trên người cô, không bỏ sót một chỗ nào. Giống nhau đang muốn xác minh rằng cô không bị thương.

Còn Austin vì ánh mắt dò xét của Ôn Hoài Địch trên người Y Giang mà cảm thấy khó chịu vô cùng, vì vậy mà anh liền kéo Y Giang về phía mình ngay lập tức.

Nhưng còn chưa nói được gì thì Y Giang đã đấm mạnh vào vai anh, lại đúng nơi anh bị bắn chưa lành vết thương. Tuy vậy anh không kêu đau nhưng anh hơi nhíu mày nhìn cô.

- Anh làm cái trò gì thế? Có muốn chết không hả?



- Anh phải hỏi Giang mới đúng, sao Giang lại ở đây? Anh gọi còn không nghe. - Austin liền phản bác lại ngay.

Lúc này người dưới sảnh đang đổ dồn sự chú ý về ba người này. Đúng lúc Ánh Hoa kịp xuống mà giải thích rằng người quen với nhau rồi kéo cả ba người lên phòng thì khi đó mọi người mới giải tán.

Trong căn phòng khách sạn, bốn người đang ngồi nhìn nhau chằm chằm. Nhất là Austin và Ôn Hoài Địch, tuy không biết nhau nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên là Austin có cảm giác không mấy an toàn khi để tên này gần Y Giang.

Còn đang chăm chú nhìn Ôn Hoài Địch thì bị Y Giang vả cho cái vào đầu:

- Nói, anh đi đâu trong mấy ngày qua?

Austin lập tức quay lại, vẻ mặt ngây thơ lại trưng bày ra cho Y Giang thấy. Anh còn ôm lấy cô, dụi mặt vào bụng cô làm như đáng thương lắm vậy.

Ôn Hoài Địch ngồi gần đó định đứng dậy để tách hai người ra nhưng Ánh Hoa lại kéo anh lại. Để cho hai người này gần nhau thì chỉ có chuyện xấu mà thôi, không tốt đẹp gì hết.

- Trả lời, đừng có diễn trò trước mặt tôi. - Y Giang dứt khoát đẩy Austin ra, đanh mặt nhìn anh.

- Anh đi có chút việc, chỉ một chút thôi. Không phải anh viết thư cho Giang rồi sao?

- Một chút của anh, vậy mong anh nhiều việc vào giúp tôi. Rồi sau đó biến khỏi nhà tôi dùm.

Nghe đến đây Ôn Hoài Địch liền bật dậy nhìn hai người đang "cãi nhau" kia.

- Em với tên này ở cùng nhà? - Ôn Hoài Địch lên tiếng hỏi.

Austin ngay lập tức ôm lấy Y Giang, ánh mắt còn thách thức nhìn Ôn Hoài Địch mà nói:

- Tôi là chồng của Giang, đương nhiên phải ở cùng cô ấy rồi.

- Cái tên này, lại nói bậy bạ. Anh đừng nghe anh ta nói. - Y Giang ngay sau đó liền đánh Austin một cái rồi giải thích cho Ôn Hoài Địch.

Nhưng có vẻ như Ôn Hoài Địch vẫn đang hoài nghi, vì vậy mà Ánh Hoa đã lên tiếng giải thích giúp Y Giang. Vì vậy mà anh mới không nghi ngờ nữa.

Sau một cuộc "chiến tranh" thì cuối cùng Austin bị đuổi về ở cùng bà để Y Giang tạm ở đây thêm một thời gian. Dù chẳng mấy vui vẻ, cũng chẳng muốn Y Giang ở cùng tên này nhưng hiện tại anh đang bị cô phạt, không nghe theo cũng không được. Sau đó đã phải lùi lũi quay về Bắc Kinh một mình. Thầm chửi tên Zane đó, lúc nào cũng bắt anh làm việc còn mình thì được thư thả hành hạ em gái của anh. Để anh cũng đang bị "vợ" mình hành lên hành xuống. Đúng là tên ác quỷ, xứng đáng không có người nào yêu.