Trong căn phòng bày biện sang trọng và đẹp mắt, người đàn ông cao cao tại thượng đang ngồi trên chiếc ghế sofa vắt chân cầm ly rượu Whiskey lên nhấp một ngụm. Trong phòng còn có một cô gái khác, cô đang cầm khăn để lau chùi đồ cổ, nhưng phải ngồi dưới sàn để lau chùi. Ánh mắt còn đang muốn bóp chết người đàn ông cao ngạo kia. Cô vốn giống như những con chim trên bầu trời, tự do mà bay, vậy mà bây giờ phải làm việc để trả nợ hết những số tiền kia. Cũng đâu phải do cô, là do hắn ta quá dễ dại để mà bị lừa.
Lau xong tất cả, cô cất các đồ quý giá lên kệ rồi phủi tay hất hàm nhìn người đàn ông cao ngạo kia mà nói:
- Nấu ăn, dọn vườn, giặt quần áo, dọn dẹp đồ đạc... tất cả xong rồi. Giờ tôi đi được rồi chứ thưa Cố tổng?
Nhìn điệu bộ của cô cũng thấy được cô đang cố hòa nhã với người đàn ông này ra sao. Tuy vậy thoạt nhìn liền thấy cô đang khó chịu với người đàn ông này.
Nghe xong lời nói của Bạch Giản Giao, Cố Nam Sơ đứng dạy nhếch mép cười. Anh không nói gì mà cứ bước về phía cô. Bạch Giản Giao thì có chút hơi cảnh giác mà lùi về sau. Đột nhiên chân trước lùi về sau va phải chân phía sau làm Bạch Giản Giao trợn mắt ngã ngửa ra. Thật may là Cố Nam Sơ đỡ được. Anh áp sát lấy người cô, ánh mắt xảo quyệt như hồ ly quyến rũ người. Bạch Giản Giao đờ đẫn ra nhìn anh. Lúc nào Cố Nam Sơ mới ghé vào tai cô để nói:
- Cô còn nhiệm vụ nữa vẫn chưa hoàn thành đâu.
Giọng nói trầm ấm, mang theo hương cồn của rượu khiến Bạch Giản Giao hơi rùng mình. Cô trố mắt nhìn anh, đôi mắt như đang muốn hỏi còn việc gì nữa hay sao. Cố Nam Sơ nhìn liền đoán được ra ngay, bàn tay đang giữ eo của Bạch Giản Giao càng siết chặt lại, tay kia thì đưa lên vuốt tóc cô, giọng nói thì như muốn lấy mạng người:
- Cô Bạch thật biết đùa, mục đích chính tôi mang cô đến đây là gì cô phải biết chứ nhỉ?
Nghe một chút Bạch Giản Giao liền hiểu ra, cô muốn vùng vẫy muốn đẩy anh ra nhưng lại không tài nào đẩy nổi. Còn Cố Nam Sơ lúc này thì đẩy cô xuống dưới giường, ánh mắt còn như ngọn lửa bừng cháy, một tay cởi hai cúc áo của mình.
- Cô mau chóng có con, nếu không cuộc đời xiềng xích này của cô còn kéo dài.
Lời nói này khiến Bạch Giản Giao rùng mình, sau đó cô liền giơ chân lên đạp vào bụng Cố Nam Sơ rồi lập tức chạy nhanh ra ngoài. Cố Nam Sơ ngã dưới sàn chỉ cười khẩy một cái.
- CẮT!
Đúng lúc này thì tiếng loa kêu lên. Là một phân cảnh trong bộ phim của Y Giang đóng mà thôi.
Cô được đảm nhận vai Bạch Giản Giao, ban nãy chạy ra ngoài hơi quá đà mà giờ quay lại chỗ đoàn quay phim mà thở dốc.
Ánh Hoa đi đến mang cho cô chai nước rồi rót ra cốc cho cô.
Mọi người ai cũng thấy phân đoạn này diễn rất tốt nên hết lời khen ngợi hai nam nữ chính cho bộ phim lần này. Đúng thật là phí chi chả cho hai nhân vật lớn này không phải là ít, nhưng tiền nào của nấy, đương nhiên bộ phim mới ngày đầu phát sóng tạp một đã được nhiều người đón nhận. Hơn hết là cặp đôi nam nữ chính được mọi người đưa đẩy đến với nhau rất nhiều tại vì những phân cảnh quay đều phối hợp ăn ý, hài hước nhưng lại đáng yêu nên khiến mọi người rất thích.
Nhưng mấy ai hiểu được Y Giang với Ôn Hoài Địch sau khi máy quay đóng lại thì đều giữ chừng mực với nhau. Dù trong phim hòa hợp, ăn ý là thế nhưng hiện tại ngay lúc này thì cả hai lại như người xa lạ mà chẳng nói gì với nhau. Y Giang vốn trầm tính, hướng nội nên cô rất ít khi bắt chuyện với người không thân cho lắm, mà Ôn Hoài Địch thì cũng không bắt chuyện với cô, vì vậy mà cô và anh không mấy thân thiết với nhau.
Đang ngồi đọc kịch bản cho phân cảnh tiếp theo thì người trong đoàn làm phim lại đi đến chỗ Y Giang để nói:
- Chị Serena, cuối tuần này mọi người rủ nhau đến để ngắm tháp Eiffel, chị đi cùng không?
Y Giang nghe vậy liền gật đầu đồng ý ngay, cô vốn tính chuyến đi này sẽ đến đó ngắn khung cảnh nước Pháp, bây giờ có mọi người đi cùng như vậy thì cũng vui. Vì vậy mà cô liền tươi cười đồng ý ngay.
Thời gian nghỉ ngơi sắp hết thì Y Giang lại nhận được điện thoại từ Austin. Cô đành dùng chút thời gian ít ỏi để nghe anh nói. Cô đã đi được năm ngày rồi, ngày nào Austin cũng gọi đến hỏi cô cho anh đi cùng rồi còn là hay anh đưa cả bà và anh đến đó... Y Giang cũng không biết nói gì chỉ đánh trống lảng rồi tắt máy ngay. Còn có những hôm anh gọi thì lại là nói cô đóng phim mà mọi người lại gắn ghép với nam diễn viên nào đó, còn ôm hôn các thứ... Austin nói vô cùng nhiều. Y Giang thì không muốn giải thích quá nhiều cho anh hiểu, chỉ nói cô và bạn diễn không có gì cả.
Hít một hơi thật sau, Y Giang mới ấn nghe.
Từ đầu dây bên kia vọng tới là giọng của Austin, anh chưa gì đã nói vô cùng nhiều:
- Giang, anh mới thấy Giang với tên đó ôm nhau trên TV đấy nhá. Anh phải đến đó mới được. Giang là vợ anh, chỉ được ôm anh thôi chứ.
Y Giang nghe vậy mà day thái dương, một lúc mới lên tiếng:
- Nghe đây, tôi nói lần cuối cùng là ở nhà chăm sóc để mắt tới bà cho tôi. Còn tôi nói nhiều lần rồi, tôi là diễn viên không thể tránh khỏi những cảnh âu yếm như thế được.
- Nhưng Giang là vợ anh, anh không thích cho người khác ôm Giang. - Giọng nói của Austin có phân nửa hờn dỗi trong đó.
- Chậc, tôi nói bao nhiêu lần tôi và anh... À mà thôi. Anh chỉ cần ở nhà cho tốt là được rồi. Nếu như tôi thấy anh ở nhà ngoan, thì sẽ có phần thưởng.
Y Giang giống như đang dỗ một đứa nhỏ vậy.
Tưởng chừng Austin sẽ không nghe nhưng ai ngờ anh lại đồng ý ngay:
- Ok, nhưng mà anh thích gì Giang sẽ thưởng à?
- Ừm, tùy theo khả năng của tôi. Chứ nếu anh đòi khủng long bạo chúa hay ngôi sao trên trời thì tôi làm sao mà đáp ứng được.
- Vậy là được rồi, anh sẽ không đòi hỏi ghê gớm đâu. Bởi vì Giang là ngôi sao của anh rồi mà.
Biết trước những lời nói sến sẩm đến từ Austin nhưng Y Giang thi thoảng vẫn cười tủm tỉm. Cô đôi lúc lại thấy Austin đáng yêu vô cùng, đôi lúc cũng muốn véo má anh ghê.
- Được rồi, linh ta linh tinh. Tôi tắt đây, nhớ để ý đến bà đó nhé.
- Anh biết rồi, Giang nhớ giữ sức khỏe đó nha.
- Ui, biết rồi. Vậy nhá.
Nói xong Y Giang liền tắt máy không để cho Austin nói thêm gì. Bởi vì cô biết cứ để anh nói tiếp thì còn lâu anh mới chịu tắt máy, vì thế nên cô tự tắt cho rồi.
Người trong đoàn làm phim thì cũng hay thì thầm với nhau về việc hình như Y Giang có bạn trai hay sao, lúc nào cũng có tin nhắn rồi còn gọi điện đến cho cô. Mà đã vậy cô rất hay cười tủm tỉm. Nhưng khi hỏi Ánh Hoa thì cô lại nói không nên lo chuyện bao đồng vì vậy mà họ chỉ có thể bàn tán riêng với nhau.
Phía xa, Ôn Hoài Địch cầm kịch bản trên tay tựa như đang đọc nhưng anh lại nghe được hết những lời bàn tán đó. Đáy mắt anh cũng tựa mơ hồ không rõ là đang muốn cái gì.