Chiến Lược Theo Đuổi Minh Tinh Hạng A

Chương 16: Anh nhớ ra mình có cha mẹ




Sau khi đưa Royal về khách sạn thì Austin phóng như bay về nhà. Anh biết bây giờ muộn rồi, sợ hai bà cháu Y Giang đợi mình lâu. Có lẽ họ đang đợi anh về nhà để ăn cùng.

Lái xe phi thẳng vào ga-ra để xe. Sau đó liền chạy nhanh vào nhà. Đèn trong phòng bếp vẫn sáng trưng.

Vừa đi vào thì thấy Y Giang đang ngồi trên bàn ăn, ánh mắt thì như muốn ăn sống anh, trong tay còn cầm cả chiếc dao để cắt thức ăn. Austin lúc này chỉ biết nở nụ cười để lấy lòng cô.

Đi đến gần Y Giang, ngồi đúng vị trí của mình, cố tỏ ra tự nhiên trước mặt cô còn hỏi:

- Hôm nay nhiều món ngon vậy nhỉ! Chà, món ốc xào me này là tuyệt nhất. À mà bà đây rồi? Hay ăn trước rồi đi nghỉ à? - Austin gắp đồ ăn lên ăn, mặc dù đồ ăn nguội ngắt nhưng anh vẫn cố cười mà khen ngon.

-...

Y Giang vẫn chẳng nói lời nào, cô đăm chiêu nhìn anh, chỉ cần có ai thúc đẩy cô thì bây giờ cô sẽ bổ nhào đến mà cạo sạch tóc của Austin ngay.

Thấy Y Giang cứ im lặng vậy càng làm Austin thấy lo hơn. Thầm nghĩ chắc do anh về muộn còn không báo tiếng nào. Nhìn lên đồng hồ thì thấy bây giờ đã là gần 11 giờ, Austin nuốt nước bọt rồi lại nhìn Y Giang cười ngây ngốc.

- Giang không ăn sao?

-...

- Hay để anh đi nấu lại cho Giang nhé?

Nói rồi Austin liền đứng dậy bật bếp gas lên để hâm lại đồ ăn. Dù sao thì nhìn mặt cô đang tức giận như vậy, anh vẫn là không nên khiêu khích cô.

Y Giang nhìn theo bóng lưng đang vừa hâm lại đồ ăn còn vừa làm thêm mấy món mới. Cảm giác có gì đó không đúng lắm, trước giờ anh chưa từng nói mình biết nấu ăn. Hơn nữa khi nấu ăn lại thấy anh rất thuần thục, nhìn còn ra dáng không hề tồ tề như lúc nói chuyện một chút nào.

Làm xong thì đã là 11 rưỡi, Austin vội bưng đồ ăn đặt trên bàn ăn, mùi đồ ăn thơm nức mũi. Y Giang nhíu mày nhìn những món trên bàn rồi lại nhìn anh.

- Để anh gắp cho. - Austin dùng thành thạo đũa còn gắp đồ ăn cho vào bát của Y Giang.



Nhưng lúc này Y Giang liền xoay người nhìn về phía anh. Nhìn cô như kiểu đã nhìn thấy được bộ mặt thật của mình, làm cho Austin có phần thấp thỏm.

- Nghe đây, bây giờ tôi hỏi gì anh phải trả lời đó biết chưa? - Y Giang nghiêm mặt nói.

- Ừm, anh sẽ trả lời ngay. - Austin cố tỏ ra bình tĩnh nhưng sau bên trong nhịp tim anh đang đập liên hồi vì đang cảm thấy sắp bị vạch trần.

- Hôm nay anh đi đâu?

- Đi xem phim.

- Cụ thể hơn.

- Xem phim của Giang, bộ phim mới chiếu.

Austin cảm thấy Royal chọn bộ phim này quả thực rất may, dù bây giờ Y Giang có hỏi gì về quá trình đi xem phim thì anh cũng có thể trả lời được hết.

- Vậy nội dung là gì? Nhân vật tôi đóng tên gì? Anh thích nhất phân cảnh nào?

- Cái này... chỉ nhớ nó nói gì đó vè cuộc tranh đấu gia tộc, nhân vật nữ chính là Hàn Mạc Nhi, còn không thích phân cảnh nào hết. Em hầu như cảnh nào cũng khóc, sưng cả mắt lên chẳng đẹp chút nào.

Thấy Austin trả lời như vậy mà Y Giang ngẩn người ra. Chắc có lẽ anh xem vì có cô đóng thôi mất. Đúng thật là bộ phim đó nhiều phân cảnh lấy đi nước mắt người xem, mà Y Giang đã phải diễn bằng cả nội tâm của mình. Đến khi đóng máy thì mắt cũng sưng lên mà phải chườm đá. Đúng thật là như Austin có nói.

Nhưng mà không chỉ vậy mà cô tha cho anh được. Ban đầu còn là vì lí do đi không nói còn về muộn. Việc này cô đã nguôi dần đi rồi nhưng còn việc cô gái nào đó dùng điện thoại của anh mà nói, cô đương nhiên không thể chấp nhận nổi. Chẳng rõ lí do, chỉ là cô thấy không vui thôi.

- Được, vậy anh đi xem phim với ai?

- À... đi xem cùng... hình như là...

Austin nghĩ mãi không biết trả lời thế nào. Nếu anh nói đi xem cùng Royal thì lại không được, mà nói đi xem phim một mình thì lại quá vô lí. Hơn nữa anh bây giờ được coi là mất trí nhớ tạm thời, vì thế đâu thể lấy một người quen nào đó ra nói được cơ chứ.

- Trả lời! - Y Giang thấy Austin lâu lâu không trả lời liền nói.



- À thì... anh nói anh đi xem một mình, Giang có tin không?

- Có ma mới tin anh. Vừa về đến nhà liền chạy như sợ ai bắt lại, phóng xe như mấy kẻ đầu đường mà đi. Anh nghĩ tôi tin được anh đi xem phim một mình mà phải gấp gáp thế à?

Lần này Austin đúng quả thật là không chối cãi vào đâu được. Đúng là lúc đó anh đã lao ra ngoài rất nhanh. Chỉ vì nghe tin Royal đến, sợ cô phát hiện ra anh ở đây nên anh phải rời đi trước. Bây giờ có trăm cái miệng cũng không thoát nổi lí lẽ đó.

Austin bặm môi, đảo mặt xung quanh rồi tự dưng ôm lấy đầu. Vẻ mặt anh nhăn nhó lại làm Y Giang có chút hơi lo. Sau đó thấy anh kêu đau đầu thì cô mới đưa tay sang vỗ lưng để hỏi xem anh bị làm sau.

Nhìn Austin cứ kêu đau đầu làm Y Giang cũng không biết phải làm sao. Cô định gọi cho người đưa anh đi khám nhưng anh lại cứ bám lấy người cô. Hết cách, đành đưa anh lên phòng rồi cho anh uống một viên thuốc ngủ của mình trước.

Y Giang đưa tay sờ trán của Austin, vẫn rất bình thường, mà có khi nhiệt độ còn mát hơn cô.

- Anh còn đau nữa không? - Y Giang kiểm tra nhiệt độ trên trán Austin một lần nữa thì hỏi.

- Giang, hình như anh nhớ gì đó. - Austin chớp chớp mắt nhìn Y Giang.

Nghe vậy mà mặt mày Y Giang tươi tắn hẳn lên. Có lẽ là Austin sau cơn đau đầu lại nhớ ra gì đó. Cô tươi cười còn hỏi anh:

- Thật vậy sao? Anh nhớ được cái gì? Kể tôi nghe được không?

- Anh nhớ ra mình có cha mẹ.

Lời nói này của Austin làm Y Giang cụt hứng hẳn. Nhớ ra cái gì không biết nhớ mỗi được dữ kiện đó, mà trong khi lúc trước Nhất Thiên có nói gia đình anh ấy sẽ qua đây đón anh ấy đi ngay. Y Giang bấy giờ nửa vui nửa bình thường. Vui vì thấy Austin nhớ ra nhưng bình thường là vì anh nhớ ra được mỗi là mình có ba mẹ. Cũng không có gì sai nhưng nó vẫn buồn cười và thật trẻ con.

- Được rồi, anh ngủ đi. Đừng nghĩ nhiều sẽ đau đầu đấy. - Y Giang vén mấy sợi tóc của Austin hết lên giúp anh rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Austin lúc này mới ngồi dậy thở phào nhẹ nhõm. Viên thuốc ngủ cô đưa cho anh cảm giác hình như liều cực mạnh, chưa gì đã cảm thấy mí mắt muốn cụp xuống rồi.

Dù sao thì cũng qua được cửa ải hôm nay, sống chết ra sao thì cứ để ngày mai rồi tính. Austin liền nằm xuống đắp chăn nhắm mắt lại mà ngủ ngay được. Có lẽ do hiệu suất của thuốc ngủ Y Giang đưa cho.