Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới

Chương 88: Châm Ngôn Của Các Vĩ Nhân Ngày Xưa Đều Có Ý Nghĩa




Ngày 36 – Cổ Mê Cung, Tầng 56

Cuối cùng, Haruka-kun đi ngủ, gần như ngã gục sau khi chữa trị cho mọi người.

Và hiệp sĩ đứng bên cạnh như thể đang bảo vệ cậu ấy.

Người hiệp sĩ trông không giống người mà ta nên cố gắng bắt chuyện.

Sau khi bày tỏ lòng biết ơn, chúng tôi chỉ việc đợi cho đến khi Haruka-kun tỉnh dậy.

Chúng tôi cũng mệt mỏi nên mọi người lập tức chìm vào giấc ngủ.

Không ai còn sức để di chuyển hay còn sức để nói chuyện nữa. Mọi người đều sụp đổ ngay khi ý chí còn lại của họ cạn kiệt.

Khi tôi thức dậy, Haruka-kun vẫn đang nấu ăn như thường lệ, như thể không có chuyện gì xảy ra. Đam Mỹ Cổ Đại

Giống như mọi ngày trong Hang Động, liên tục phàn nàn về nấm, cậu ấy đang làm một công việc hoàn toàn bình thường hàng ngày, giống như thường lệ.

Trong khi mọi người vẫn còn khó cử động nhưng họ vẫn ngửi thấy mùi thơm ngon. Trong bữa ăn, Haruka-kun bị tấn công bởi hàng loạt câu hỏi.

Chúng tôi đã hoàn toàn xém tiêu đời. Chỉ có sự hủy diệt đang chờ đợi chúng tôi. Chúng tôi thậm chí còn không nhận ra rằng đó là một cái bẫy và không thể làm gì để chạy trốn. Con đường của chúng tôi sắp kết thúc ở đó.

Nhưng Haruka-kun biết câu trả lời? Có vẻ như cậu ấy đã nhận ra mọi thứ nhờ vào kỹ năng 『Nhận Thức Không Gian』 nhỉ?

「Thấy nó chứ? Đó là phòng giải đố phải không? Chắc vậy? Tìm bốn căn phòng ẩn và lấy vật phẩm từ đó để qua ải? Kiểu vậy á?」

Rõ ràng mọi chuyện là như vậy. tôi nghĩ về mặt logic thì đó là một ngôi nhà quái vật không thể tin được và nếu ta không biết về lời giải, ta chắc chắn sẽ chết. Loại bẫy tồi tệ nhất. Nhưng chờ đã? Cậu ấy không thu thập gì cả mà nhỉ? <Eng: Ngôi nhà quái vật là một loại phòng đặc biệt được tìm thấy trong một số hầm ngục. Chứa một số lượng quái vật cực lớn và cuối cùng có thể có hoặc không có chiến lợi phẩm.>

「Nhưng cậu đã đánh bại nó mà? Rốt cuộc chúng có thể bị giết không? Bằng cách nào đó?」

「Không, cả Xác Ướp và Nhân Sư đều không thể bị giết. Nhân Sư có 『Miễn Nhiễm Ma Thuật』, 『Miễn Nhiễm Vật Lý』 và 『Bất Tử』, và miễn là Nhân Sư ở xung quanh thì các Xác Ướp sẽ tiếp tục sống lại. Vậy là dù ta có cố gắng bao lâu thì nó cũng sẽ không bao giờ kết thúc á?」

Chúng không thể bị giết? Chúng sẽ không chết? Với 『Miễn Nhiễm Ma Thuật』 và 『Miễn Nhiễm Vật Lý』 không có đòn tấn công nào có tác dụng với nó, vậy mà nó thậm chí còn có Bất Tử? Nhưng họ đã giết nó mà? Con quái vật bất khả chiến bại và bất tử đó ấy?

「 「 「 「Vậy làm thế nào mà cậu có thể giết được một con quái vật bất tử và bất khả chiến bại?!」」」」

「Mấy cậu có nghe câu này chưa? Cái câu đó ấy? Không phải một vĩ nhân đã nói điều này trong quá khứ sao? 『Không có gì là không thể giết được』 đại loại vậy?」

Tôi nhớ đã nghe câu này, nó khá nổi tiếng, nhưng nó áp dụng được cho trường hợp này hả? Tôi khá chắc chắn đó không phải là mục đích của nó chút nào? Đó không phải là một câu nói nghĩa bóng sao?

「「「「「Ai đã nói thế chứ! Người tàn bạo đó là ai? Một Tướng Quân nào đó của thời Sengoku còn độc ác hơn cả Đệ Lục Thiên Ma Vương sao?」」」」」 <Eng: https://en.wikipedia.org/wiki/Oda_Nobunaga >

「Eehm, vậy thì, 『Nếu bạo lực không có tác dụng, nghĩa là ta dùng lực chưa đủ』?」

「 「 「 「⋯⋯⋯⋯Haaaaa.」」」」

Tại sao cái tên này lại cố gắng giải quyết mọi việc bằng bạo lực? Nếu có một người như vậy, chẳng phải nhân loại đã bị xóa sổ rồi sao?!

Và...

「Ehm, hiệp sĩ đằng kia, cảm ơn vì đã cứu chúng tôi.」

「「「「「Cảm ơn rất nhiều.」」」」」

Người hiệp sĩ đáp lại bằng một cái cúi đầu lịch sự và im lặng. Bằng cách nào đó, nơi hiệp sĩ đứng dường như là một thế giới khác chỉ vì họ ở đó. Thế giới khác, sẽ là một từ hay.

「Eehm, Haruka-kun? Cậu có thể giới thiệu người này cho tụi tớ được không?」

「Aaaa, ý cậu là Hoàng Đế Mê Cung-san? À, cựu Hoàng Đế Mê Cung-san nhỉ?」

「 「 「 「TẠI SAO CẬU LẠI MANG HOÀNG ĐẾ MÊ CUNG THEO?!」」」」

Vâng, điều đó có nghĩa là họ rất mạnh mẽ. Nó giải thích tại sao con Nhân Sư đó, vốn trông giống như sự pha trộn giữa sợ hãi và bản năng thuần túy, lại bị đập như một con ruồi đơn thuần.

Một con Boss nhỏ của Tầng 57, thậm chí còn không phải là một con Boss thực sự, chẳng qua là một thứ tép riu tầm thường đối với họ.

「Eeehm? Tớ tưởng chúng ta đã được cứu? Nhưng chúng ta sẽ chết ở đây à?」

「Hử? Không thể nào tớ lại mang theo Hoàng Đế Mê Cung xuống đây được? Là nó đó? Cái đó ấy? Mấy cậu biết mà? Cái Thuần Hóa á? Đại loại vậy?」

「 「 「 「 Tại sao cậu lại Thuần Hóa Hoàng Đế Mê Cung?! Không đời nào có thể Thuần Hóa được một kẻ như vậy?! Họ không phải là một trong những nhân vật chủ chốt của thế giới này sao?!」」」」

Cậu ấy đã làm cái quái gì vậy? Và đó thậm chí không phải là một Boss Tầng đơn thuần, mà là một Hoàng Đế Mê Cung, một thủ lĩnh tối cao trị vì các Boss Tầng khác. Và ý cậu ấy là gì khi nói "cựu"? Cậu ấy đã khiến một người quan trọng như vậy rút lui khỏi một chức vụ quan trọng như thế? Và sau khi Thuần Hóa, cậu ấy lại bắt họ đi theo mình?!

Nhưng đó hẳn là lý do mà Haruka-kun có thể đến được đây ngay từ đầu.

Nếu không thì tất cả chúng tôi đã chết rồi.

Nếu bình tĩnh suy nghĩ thì không đời nào Haruka-kun có thể tự mình đến được nơi như vậy.

Cậu ấy đã rơi xuống tầng sâu nhất, Tầng 100 của hầm ngục này chỉ một tuần trước.

Cậu ấy không thể vượt qua 43 tầng trong thời gian ngắn như vậy được.

Nhưng nếu người bên cạnh cậu ấy là chủ nhân của nơi này, không, là Hoàng Đế Mê Cung mạnh nhất cai trị tất cả hầm ngục?

Vậy thì, nó là có thể. Đó hẳn là lý do cậu ấy đến với chúng tôi.

Cùng với kẻ mạnh nhất ở các tầng thấp nhất, cậu ấy đi qua những tầng chứa đầy những loại quái vật tồi tệ nhất.

Đó là lý do tại sao chúng tôi sống sót.

Sử dụng ý tưởng ngớ ngẩn là Thuần Hóa thực thể mạnh nhất và nguy hiểm nhất trong mê cung xấu xa nhất để cứu chúng tôi.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)