"Đều là giả." Quý Thần Ly chống cự, "Lời ngon tiếng ngọt đều là giả.
Minh Lãng, mắt lạnh, chửi mắng, bỏ mặc, đó mới là sự thật."
—————————————
"Minh Lãng, cô cần bác sĩ." Quý Thần Ly kiên nhẫn giải thích với cô, nhưng Minh Lãng đại khái đã sốt đến mất lý trí, căn bản nghe không vào mấy lời nàng nói, một mực giữ không cho Quý Thần Ly đi, nàng đành phải ôn nhu an ủi: "Tôi không đi, không đi tìm bác sĩ, chỉ vào phòng tắm lấy khăn ướt cho cô, chỉ một phút, được không?"
Minh Lãng lúc này mới thả tay.
Quý Thần Ly lấy một chậu nước ấm ra lau mồ hôi cho Minh Lãng, lại lấy khăn lạnh đắp trên trán để hạ nhiệt độ.
Làm xong mấy chuyện đó Minh Lãng lại lập tức nắm chặt tay Quý Thần Ly, như thể sợ nàng lợi dụng lúc cô không chú ý sẽ lén lút bỏ đi.
Quý Thần Ly dựa vào đầu giường để Minh Lãng nắm tay, tính toán nửa tiếng sau xem thân nhiệt Minh Lãng có giảm xuống không, nếu thật sự không được vẫn là đi tìm bác sĩ, trong lúc đó thì thay vài lần khăn ướt cho Minh Lãng.
Nàng nhớ mình để đề phòng còn mang theo một hộp thuốc trị cảm, không biết hữu dụng hay không, vẫn cho Minh Lãng uống, còn mình dựa vào đầu giường chợp mắt.
Lăn lộn tới hai giờ đêm, không biết có phải vì tác dụng của thuốc hay không, cơn sốt của Minh Lãng bắt đầu hạ xuống, nhưng cô vẫn như cũ cau mày hô hấp không thuận.
Quý Thần Ly hỏi cô làm sao vậy, mới biết được thì ra là đau đầu.
"Cô luyện công từ nhỏ, sao thân thể còn yếu hơn cả tôi vậy." Quý Thần Ly tự nhủ phun tào, nhận mệnh mà kéo Minh Lãng lại, đặt đầu trên đùi mình, xoa bóp trán giúp cô.
Đầu ngón tay Quý Thần Ly non mịn, lực đạo cũng rất nhẹ nhàng, Minh Lãng cảm thấy không giống mát xa, ngược lại giống vuốt ve, ngứa, rất dễ chịu.
Minh Lãng trở tay ôm eo Quý Thần Ly, dần dần an tĩnh lại.
Quý Thần Ly ấn lâu cũng mệt mỏi, động tác trên tay từ từ ngừng lại, đầu tựa vào đầu giường, miệng khẽ mở, liền ngủ thiếp đi.
Tư thế này không thoải mái, nhưng nàng còn khe khẽ ngáy.
"Thần Ly." Minh Lãng ôm eo Quý Thần Ly, giọng nói rầu rĩ truyền vào lỗ tai nàng.
Quý Thần Ly bỗng nhiên bừng tỉnh, còn buồn ngủ, "Thì ra cô còn chưa ngủ à."
Minh Lãng buông eo Quý Thần Ly ra, đầu dịch khỏi đùi Quý Thần Ly, xốc một góc chăn lên, "Em cũng lại đây ngủ đi."
"Tôi, tôi về sô pha ngủ là được."
Minh Lãng rùng mình một cái, mũi hồng hồng nói: "Tôi lạnh.".
ngôn tình hài
Người bị bệnh trông có vẻ nhược thế.
Quý Thần Ly thấy bộ dạng này của Minh Lãng, mềm lòng, cuối cùng địch không nổi ánh mắt đỏ bừng mang theo điểm khẩn thiết của Minh Lãng, nằm lên giường.
Chính là trên đường gặp phải chó mèo đi lạc Quý Thần Ly còn cho chúng nó ăn, huống chi là người.
Quý Thần Ly an ủi mình, coi như hành thiện tích đức.
Quý Thần Ly vừa vào trong ổ chăn, Minh Lãng lập tức dán lên.
Cô còn sót lại chút lý trí, đầu óc không bị sốt hỏng, không dám lỗ mãng, chỉ là bả vai kề sát bả vai Quý Thần Ly.
Cơ thể cô vẫn nóng, cánh tay Quý Thần Ly lại lạnh, rất thoải mái, Minh Lãng nhịn không được lại dán gần thêm một chút.
Toàn thân Quý Thần Ly căng chặt, da đầu tê dại, cũng may Minh Lãng không tiến thêm một bước, hai người cứ như vậy sóng vai nằm.
Nằm bên cạnh Minh Lãng, Quý Thần Ly lại không ngủ được, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm trần nhà.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe Minh Lãng nói: "Thật hy vọng bệnh này vĩnh viễn đừng thuyên giảm."
"Nào có ai tự nguyền rủa mình như vậy."
"Đêm nay, là đêm hạnh phúc nhất của tôi trong nhiều năm qua." Minh Lãng rốt cuộc vẫn là nhịn không được, trở tay nắm tay Quý Thần Ly trong lòng bàn tay, "Tôi mơ thấy em rất nhiều lần, mỗi một lần đều ở lúc tôi sắp bắt được em thì tỉnh lại.
Mở mắt, chung quanh là bóng tối, một bóng người cũng không có.
Sau đó tôi nghĩ, em nhất định rất hận tôi, đến cả trong mộng cũng không muốn để tôi chạm vào."
"Chỉ cần ở trong mộng có thể bắt lấy em một lần, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào." Minh Lãng đêm nay phá lệ nói nhiều, xen lẫn với giọng mũi hô hấp không thuận, ong ong bên tai Quý Thần Ly, nàng nghe mà tâm phiền.
"Cô đã nói không yêu tôi, Minh Lãng, hà tất đâu."
"Tôi cũng nói là tôi hối hận." Minh Lãng siết chặt tay Quý Thần Ly.
Tay Minh Lãng rất mảnh mai, cũng rất có lực, không giống tay Quý Thần Ly, là mảnh mai do khuyết thiếu rèn luyện, vừa mịn vừa mềm, nàng cảm thấy ngón tay của mình sắp bị Minh Lãng bóp nát.
Lòng bàn tay Minh Lãng vuốt ve bàn tay Quý Thần Ly, sau đó không hiểu sao, tim Quý Thần Ly bắt đầu đập nhanh hơn.
Quý Thần Ly hoảng thần.
Minh Lãng quá lợi hại, kết giới nàng thật vất vả dựng lên gần như sắp bị Minh Lãng công hãm.
Quý Thần Ly muốn rút tay về, nhưng nàng bị Minh Lãng gông cùm xiềng xích, không rút ra được.
"Thần Ly, nhịp tim của em tăng lên." Minh Lãng nhẹ giọng nói, "Tôi thật sợ."
"Sợ gì?" Quý Thần Ly cảm thấy giọng mình đang run rẩy.
"Sợ đây lại là một giấc mộng, tỉnh lại, tôi vẫn là tôi, bốn phía là bóng tối, nơi nơi đều không có em."
"Tim em đập hữu lực như vậy, như thể đây là sự thật, lừa tôi suýt chút nữa thì tin."
Quý Thần Ly nói: "Cô là Minh Lãng, trên đời nào có người lừa được cô."
"Có, em." Minh Lãng tự giễu, "Thần Ly, em lừa tôi ba lần."
"Lần đầu tiên, em gạt tôi kết hôn với em, lần thứ hai, em gạt tôi khiến tôi cho rằng em sẽ không đi."
"Lần thứ ba, em gạt tôi, nói em không yêu tôi."
Quý Thần Ly nghe thấy thế, cười, "Lần này tôi không lừa cô, Minh Lãng, tôi thật sự không yêu cô."
Nàng là thật sự không yêu Minh Lãng, cho dù có rung động, bất quá chỉ vì nàng tình cờ vừa ý kiểu như Minh Lãng, nên nhất thời bị lừa dối.
Nhớ đến lời nói cùng ánh mắt không có độ ấm của Minh Lãng ở kiếp trước, còn có nhiều lần nàng bị bỏ rơi, Quý Thần Ly lập tức sợ hãi đến phát run, không dám lại yêu Minh Lãng.
Loại đại sai lầm này một lần đã đủ làm Quý Thần Ly xương tan thịt nát, sao có thể phạm phải lần thứ hai.
"Không sao." Minh Lãng quay đầu sang, khẩn cầu: "Thần Ly, lần này, đến lượt tôi tới yêu em, được không?"
Cô nói tình ý chân thành như vậy, Quý Thần Ly nhịn không được dụ hoặc, thiếu chút nữa gật đầu đáp ứng.
Nhưng lý trí vẫn còn, Quý Thần Ly cuối cùng cũng học giỏi, biết trước tiên phải bảo hộ chính mình.
Quý Thần Ly rất ngốc, khiến mình bị thương tích đầy mình, mới học được đầu tiên phải tự bảo vệ bản thân.
"Minh Lãng, người như cô, hiểu được yêu là gì sao?" Quý Thần Ly cười nhạo, "Cô chẳng qua mất đi một người moi tim moi phổi cho cô, cho nên sinh ra chấp niệm mà thôi.
Minh Lãng, cô không hiểu yêu."
"Từ chấp niệm sinh ra tình yêu, chẳng lẽ không phải tình yêu sao?", Minh Lãng ném lại một câu hỏi cho Quý Thần Ly.
"Thần Ly, em lúc trước sao lại không phải chấp niệm, thế này không công bằng."
"Em chấp niệm là yêu, tôi yêu lại biến thành chấp niệm.
Thần Ly, thế này không công bằng."
"Thần Ly, tim em đập nhanh như vậy, tôi không tin em không hề yêu tôi."
Đừng nói nữa, đừng nói nữa, Quý Thần Ly nghĩ.
Minh Lãng quá hiểu nhân tâm, lời cô nói giống như nhát dao sắc nhọn đâm vào tầng bảo vệ Quý Thần Ly mất bảy năm mới dựng được lên, sắp xuyên thủng tầng bảo hộ cuối cùng của nàng.
"Cô không hiểu yêu," Quý Thần Ly chỉ có thể lẩm bẩm lặp lại, giống như đang chỉ trích Minh Lãng, lại giống như đang báo cho chính mình, "Cô không hiểu yêu, cô không hiểu."
"Cô nếu thật sự yêu tôi, không nên bỏ rơi tôi một mình bảy năm, không có ai đối xử với người yêu một cách tàn nhẫn như vậy cả.
Minh Lãng, cô không yêu tôi."
Đúng rồi, bảy năm.
Nhớ tới bảy năm kia, tim Quý Thần Ly lập tức sắt đá trở lại.
Sao có thể bị Minh Lãng điểm này hoa ngôn xảo ngữ đánh bại? Minh Lãng dùng thời gian bảy năm chứng minh cô ta thật sự không yêu nàng.
Sự thật đẫm máu đáng tin hơn bất kỳ câu chữ nào từ trong miệng Minh Lãng nói ra.
Yêu là có thể cảm nhận được.
Quý Thần Ly phàm là cảm nhận được một chút thì sẽ không tuyệt vọng thành như vậy, Minh Lãng nếu thật sự có 0.1% yêu Quý Thần Ly, thì sẽ không làm nàng tuyệt vọng thành như vậy.
"Cô không yêu tôi, cô không yêu tôi......" Thân thể Minh Lãng rất nóng, Quý Thần Ly lại phảng phất như bị một khối băng dính vào, lạnh thấu tim, lạnh đến nỗi nàng chỉ nghĩ trốn.
Nhưng nàng bị Minh Lãng vây khốn, trốn? Trốn đi đâu?
"Tôi không hiểu yêu." Minh Lãng bẻ lòng bàn tay Quý Thần Ly ra, ngón tay xuyên qua khe hở giữa các ngón tay nàng, vây nàng trong tay bằng mười ngón đan vào nhau.
Cô nghiêng người, tiến sát lại bên tai Quý Thần Ly, kéo dài giọng như đang hát một khúc đơn ca trữ tình, "Thần Ly, em dạy tôi."
"Em dạy tôi cách để yêu một người."
"Thần Ly, lần này đến lượt tôi yêu em, đến lượt tôi đối tốt với em.
Em có thể không tiếp thu, tựa như tôi kiếp trước vậy, chính là Thần Ly, em phải cho tôi một cơ hội."
"Em có thể không phản ứng tôi, nhưng em phải cho tôi một cơ hội để tôi hết hy vọng, em không thể không công bằng như vậy."
Minh Lãng thận trọng từng bước, lại một lần nữa bức Quý Thần Ly đi tới rìa vách núi.
Không, lần này là bẫy rập.
Một cái bẫy rập bề ngoài mang tên tình yêu, tràn ngập kẹo và hoa tươi.
Quý Thần Ly biết rõ lột bỏ lớp vỏ kẹo ra, chờ đón nàng chính là hang ổ ăn thịt người, nhưng nàng vẫn nhịn không được động tâm.
Đấy chính là Minh Lãng, nàng yêu cả đời Minh Lãng.
Yêu Minh Lãng đã thành bản năng, đã khắc sâu vào linh hồn Quý Thần Ly.
Người nàng yêu cả đời hiện tại đang tình chân ý thiết mà khẩn cầu nàng, nàng sao có thể không động tâm.
Chính là......!
"Đều là giả." Quý Thần Ly chống cự, "Lời ngon tiếng ngọt đều là giả.
Minh Lãng, mắt lạnh, chửi mắng, bỏ mặc, đó mới là sự thật."
Những thứ Minh Lãng dệt lên cho Quý Thần Ly chỉ là mộng đẹp, những ánh mắt ác độc mới là Quý Thần Ly chân chính trải qua, trần trụi chân thật.
"Minh Lãng, tôi không thể tin được cô.
Lại rơi xuống một lần, tôi sẽ chết đến không còn sót lại một chút cặn."
Minh Lãng dán vào cổ Quý Thần Ly: "Em không cần tin tưởng tôi, chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt nhìn tôi tự biên tự diễn một tuồng kịch, cầu em."
"Kịch kết thúc thì sao?."
"Em không nói ngừng, vở kịch này vĩnh viễn không ngừng."
Quý Thần Ly rốt cuộc không phải đối thủ Minh Lãng.
Hoặc là nói điều kiện Minh Lãng đưa ra cám dỗ đến cùng cực, Quý Thần Ly biết rõ là hố sâu, nhưng vẫn nhảy xuống.
Một lần cuối cùng, Quý Thần Ly tự nhủ.
Dù sao Minh Lãng tuyệt sẽ không buông tha mình, không đáp ứng cô ta, không biết cô ta còn dùng bao nhiêu chiêu trò nữa.
Một lần cuối cùng, bồi cô ta chơi chán, rồi hai ta hảo tụ hảo tán.
Cho nên Quý Thần Ly nhắm mắt lại, nghe mình đáp lại một chữ: "Được."
Minh Lãng ôm lấy Quý Thần Ly mừng rỡ như điên, Quý Thần Ly lại cảm thấy tim mình vừa rồi còn đập rất nhanh, rõ ràng đập chậm lại.
————————————
Tác giả có lời muốn nói: Ta dự cảm Đào Nguyên với Hàn Hân Viễn muốn bạo phát..