Lúc Hình Thiên chắn kinh, tay trái của Trần Ninh hơi dùng lực, dao găm trong tay Trần Ninh như chịu lực đóng băng, răng rắc một tiếng, trực tiếp gãy thành vô số mảnh vụn.
Con ngươi của Hình Thiên phóng to ra, lúc tay Trần Ninh bẻ gãy con dao, chân đã bay lên.
Bịch!
Ngực Hình Thiên chịu một đá của Trần Ninh, khuôn ngực cường tráng lập tức giống như đất bị lõm sâu xuống, miệng phun ra một ngụm máu lớn, cả người như con diều đứt dây vậy, ngã bay ra ngoài.
Suy nghĩ cuối cùng trong ý thức của anh ta là: Thật quá mạnh!
Uycht Hình Thiên ngã xuống đát đã là một cái xác.
Trần Ninh bình tĩnh nói với giám đốc: “Cứ như lời ông vừa nói, tôi chọn ngâm chân thuốc bắc, cô ấy chọn ngâm chân với sữa, lại cử thêm hai nhân viên xóa bóp trung niên bóp chân cho chúng tôi.”
Giám đốc như trong giấc mơ tỉnh lại, liền lập tức nói: “Vâng vâng vâng!”
Ông ta nói xong lập tức dặn dò nhân viên dẫn Trần Ninh và Đồng Kha vào phòng bao, sau khi Trần Ninh và Đồng Kha đi xa, ông ta mới cầm máy điện thoại riêng trên tủ lên, gọi điện báo cảnh sát.
Trần Ninh tất nhiên biết hành động của giám đám đốc, nhưng không cho là ngang ngược.
Lúc này, trên sân thượng của khách sạn Tử Kinh.
Hắc Hoàng hơi chau mày, thuộc hạ của hắn vậy mà không tập kích thành công, không có giết chết Trần Ninh.
Sân thượng của khách sạn Tử Kinh có máy bay trực thăng, vậy mà Trần Ninh không có vội vàng từ sân thượng mà ngồi trực thăng rời đi, cũng không chọn đi xuống bãi đỗ xe để chạy.
Một thuộc hạ cung kính nói: “Đội trưởng, Hades và Hình Thiên đều chết rồi.”
“Với lại, phòng giám sát đã bị thuộc hạ của Trần Ninh khống chế, bây giờ chúng ta không có ưu thé, có phải nên rút lui trước không?”
Hắc Hoàng lạnh lùng nói: “Bây giờ mà rút, về sau muốn giết Trần Ninh báo thù thì rất khó có thêm cơ hội nữa.”
“Trần Ninh xuất hiện lần cuối cùng là ở tầng nào?”
Thuộc hạ đáp: “Tầng 21.”
Hắc Hoàng híp mắt, trầm giọng nói: “Tôi tự mình đi xuống tìm anh ta, sống mái với anh ta.”
“Không phải anh ta chét thì là tôi chết.”
Hắc Hoàng dẫn theo mười máy tên thủ hạ, đằng đẳng sát khí xông lên tầng 21.
Nhìn thấy Trần Ninh đang ở trong phòng bao sang trọng nhất.
Trần Ninh ngồi trên ghế, Đồng Kha ngồi ở bên cạnh anh.
Hai nhân viên nữ tuổi tầm trung niên đang loay hoay pha nước ngâm chân từ sữa và thuốc bắc.
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ giống như chín vị ma thần uy nghiêm đứng bên cạnh Trần Ninh, trừng mắt nhìn đám người Hắc Hoàng.
Xoạt!
Điển Chữ, Bát Hỗ Vệ và người của Hắc Hoàng đồng loạt giơ súng lên, chĩa vào nhau.
Trận chiến, sắp diễn ra.
Trần Ninh nhìn Hắc Hoàng cười: “Anh chính là đoàn trưởng của binh đoàn lính đánh thuê Phán quyết ngày tận thế, biệt danh là Hắc Hoàng?”
Hắc Hoàng híp mắt nhìn Trần Ninh lạnh lùng: “Mày chính là người đã giết chết em trai của tao và vô số thủ hạ của tao, chiến thần Hoa Hạ, Trần Ninh?”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Cái chết của em trai anh và thủ hạ của anh đều do bọn họ tự chuốc lầy.”
“Bọn họ đã chết, có muốn hồi hận cũng đã muộn.”
“Nhưng anh thì khác, anh vẫn còn có cơ hội để hối hận đấy, tôi cho anh một cơ hội để hói hận.”
Hắc Hoàng cười lạnh: “Cơ hội để hồi hận 4?”
Trần Ninh bình tĩnh đáp: “Đúng vậy!”
“Bây giờ anh và thủ hạ bỏ vũ khí xuống đầu hàng, đồng thời khai ra kẻ đã phái anh tới Hoa Hạ để giết tôi. Tôi có thể hứa sẽ tha mạng cho anh.”
Hắc Hoàng nghe vậy bật cười ha hả: “Trần Ninh, hiện tại người của mày có súng, người của tao cũng có súng.”
“Cuộc chiến này, chưa biết chắc ai thua ai thắng, ai sống ai chết đâu!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi rất tin tưởng vào người của mình. Nếu như thủ hạ của anh muốn nổ súng thì trước khi bọn họ nổ súng đã bị người của tôi bắn chết rồi.”
“Hay là thử xem nhỉ?”
Hắc Hoàng chế nhạo, hắn không tin lời Trần Ninh nói.
Người của Trần Ninh đều là những người tinh nhuệ trong quân đội Hoa Hạ, nhưng những thủ hạ của hắn có ai không phải là lính đánh thuê được đào tạo bài bản đâu chứ.
Nhưng mà hắn cũng không ra lệnh cho người của mình nỗ súng.