Trần Ninh và Tống Sính Đình, cùng với Điển Chử, Tần Phượng Hoàng và một số quản lý cấp cao của tập đoàn Ninh Đại cùng đáp máy bay đến Đông Doanh.
Nhóm người Trần Ninh đến Đông Doanh, nghỉ chân lại trong một khách
sạn năm sao.
Vì Hội nghị thượng đỉnh kinh tế dược phẩm toàn cầu ngày mai mới bắt đầu, nên nhóm người Trần
Ninh,Tống Sính Đình sau khi ăn tối trong khách sạn xong đã ra ngoài đi dạo phố, cảm nhận bầu không khí hữu tình ở nước ngoài.
Trần Ninh, Tống Sính Đình, Điển Chử và Tần Phượng Hoàng đến trước một nhà hàng phong cách Izakaya! (*)
(*) Izakaya là nhà hàng, quán rượu binh dân theo phong cách Đông
Doanh với một phần quầy bar và một phần là nhà hàng.
Nơi đây phục vụ từ những món ăn bình dân đến sang trọng và cũng là nơi vô cùng phổ biến dành cho việc tụ tập với gia đình, bạn bè hoặc đồng nghiệp.
Tống Sính Đình nói: "Nghe nói Izakaya ở Đông Doanh rất nổi tiếng, chúng ta vào trong xem một chút đi.”
Trần Ninh mỉm cười nói: "Được!"
Mọi người cùng nhau bước vào Izakaya!
Nội thất bên trong của Izakaya được
trang trí rất tinh xảo, bên trong bày rất nhiều bàn, ba bốn vị khách ngồi chụm lại với nhau, cùng ăn Oden, uống rượu Sake.
Trần Ninh tìm một bàn ngồi xuống, gọi một vài món ăn và rượu, nếm thử hương vị thức ăn ở đây.
Lúc này, trong phòng bao riêng cách đó không xa.
Đường Khiếu Lâm đang uống rượu, trò chuyện với con trai của Thiên hoàng(*) Đông Doanh, cũng chính là Hoàng tử Haruaki.
(*) Thiên hoàng còn gọi là Ngự Môn hay Đế là tước hiệu của người được tôn là Hoàng đế ở Nhật Bản.
Hoàng tử Haruaki hay còn gọi là Tachibana Haruaki, là người ngang ngược nhất trong số các hoàng tử của Đông Doanh.
Anh ta bị người khác chỉ trích vì một cản bệnh điên và hai sở thích!
Một căn bệnh điên đó chính là khát máu, hai sở thích đó chính là nghiện rượu và háo sắc.
Đường Khiếu Lâm lúc này đang cùng Tachibana Haruaki cụng ly, ánh mắt vẫn luôn lơ đễnh nhìn ra phía mặt kính trong suốt một mặt của phòng, bọn họ ở trong phòng bao có thể nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy được tình huống trong phòng bao.
Ở một góc trong sảnh lớn bên ngoài, nhóm người Trần Ninh, Tống Sính Đình đang ăn.
Tachibana Haruaki chú ý tới hành động của Đường Khiếu Lâm, lấy làm lạ nói: "Đường tiên sinh, sao anh lại
lơ đãng vậy, anh đang nhìn cái gì vậy?"
Anh ta vô thức nhìn về phía Đường Khiếu Lâm đang nhìn, liền nhìn thấy Tống Sính Đình ở bên ngoài.
Mắt anh ta đột ngột trừng to lên, kinh ngạc nói:
"Nàní(*), Kyoto khi nào lại có một tuyệt sắc mĩ nhân như vậy chứ, tại sao tôi không biết?"
(*) ngôn ngữ mạng, được vay mượn từ Nhật Bản, nghĩa là "cái gì".
Một số vệ sĩ và cận vệ của anh ta thì thầm: "Nhìn dáng dấp thỉ không
giống người Đông Doanh chúng ta, có thể là một phụ nữ xinh đẹp đến từ Hoa Hạ.”
Tachibana Haruaki nham hiểm nhếch khoé miệng nói: "Ha ha, cô gái xinh đẹp của Hoa Hạ, tôi rất thích.”
Khóe miệng Đường Khiếu Lâm lộ ra một nụ cười nhưng không cười, lơ đễnh nói: "Từ lâu tôi đã nghe nói Hoàng tử Haruaki rất đào hoa phong lưu, vạn đoá hoa không có đoá nào mà hoàng tử chưa thường thức qua, khả năng tán tỉnh vô cùng lợi hại.”
Không biết hôm nay tôi có thể được
chiêm ngưỡng bản lĩnh của ngài không nhỉ, cứ lấy cô gái bên ngoài làm mục tiêu đi.
Nếu Hoàng tử Haruaki tán được cô gái đó, thì tôi thua, tôi sẽ đưa cho ngài một tỷ yên.”
Ở Đông Doanh, việc đàn ông tán tỉnh các cô gái đẹp trẽn đường là điều rất binh thường.
Phụ nữ Đông Doanh đã quen với điều đó, còn đàn ông Đông Doanh thì rất tự hào về việc minh đã tán tỉnh được bao nhiêu cô, lên giường với bao nhiêu người. *
Tachibana Haruaki tự nhận minh là
một bậc thầy trong tình yêu, hơn nữa
anh ta rất mê đắm cái đẹp.
Anh ta nghe thấy Đường Khiếu Lâm nói vậy thì lập tức nhếch miệng cười nói: "Ha ha, Đường tiên sinh, anh đây rõ là gửi tiền cho tôi tiêu đây mà.
Anh ngồi yên ở đây, xem tôi này.”
Tachibana Haruaki nói dứt lời liền dẫn hai tên thuộc hạ của mình bước ra ngoài, đi thẳng về phía Tống Sính Đình.
Sâu trong mắt Đường Khiếu Lâm loé
lên ý cười lạnh!
một bậc thầy trong tình yêu, hơn nữa
anh ta rất mê đắm cái đẹp.
Anh ta nghe thấy Đường Khiếu Lâm nói vậy thì lập tức nhếch miệng cười nói: "Ha ha, Đường tiên sinh, anh đây rõ là gửi tiền cho tôi tiêu đây mà.
Anh ngồi yên ở đây, xem tôi này.”
Tachibana Haruaki nói dứt lời liền dẫn hai tên thuộc hạ của mình bước ra ngoài, đi thẳng về phía Tống Sính Đình.
Sâu trong mắt Đường Khiếu Lâm loé
lên ý cười lạnh!
Nhóm người Trần Ninh và Tống Sính Đình đang ăn Oden.
Tachibana Haruaki dẫn theo hai người thuộc hạ, đi tới, nhìn chăm chú Tống Sính Đình xinh đẹp động lòng người, cười nói: "Xin chào, vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi là Tachibana Haruaki, hoàng tử của hoàng tộc Đông Doanh.”
"Tôi bị vẻ đẹp và khí chất của cô thu hút sâu sắc.
Không biết tôi có thể mời cô uổng một ly không?"
Hoàng tử Đông Doanh? *
Tống Sính Đình nhìn người đàn ông trước mặt, có chút sửng sốt.
Cô định từ chối, nhưng Trần Ninh đã lạnh lùng lên tiếng: "Không thể!"
Tachibana Haruaki nhìn sang Trần Ninh, anh ta hoàn toàn không để Trần Ninh vào mắt: "Vị tiên sinh này, tôi không có nói chuyện với anh.
Tôi mời rượu vị mĩ nữ xinh đẹp này cơ.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: "Cô ấy là vợ của tôi!"
Cái gì?
Vợ ư?
Đôi mắt của Tachibana Harimaki càng trở nên nóng như thiêu đốt hơn!
Khóe miệng anh ta chầm chậm nhếch lên, nhìn Trần Ninh khiêu khích: "Tiên sinh, tôi chỉ là mời vợ anh uổng với tôi ly rượu thôi mà.
Xin anh ở bên cạnh đợi chút được không?"
Quốc Vương Tôi Còn Giết Tận Mấy Tên Rồi!
Sắc mặt Trần Ninh trở nên âm trầm, lạnh lùng nói:
"Cút!"
Lời vừa nói ra, cả khán phòng đều bàng hoàng.
Sao lại có người dám dùng thái độ đó nói chuyện với Hoàng tử Haruaki như vậy.
Chẳng lẽ anh ta không muốn giữ mạng của mình nữa sao?
Những người khách đang uống rượu ở xung quanh nhìn thấy có người dám nói chuyện với Hoàng tử
Haruaki như vậy thì đều quay sang nhìn nhóm người Trần Ninh bằng ánh mắt thương hại.
Nhưng sau khi họ phát hiện ra nhóm người Trần Ninh là người Hoa Hạ, thì sự thương hại trong mắt họ lập tức biến mất, thay vào đó là sự hả hê.
Thậm chí có một gã say còn lớn giọng la lên:
"Hoàng tử điện hạ, hãy dạy cho tên nhóc đó một bài học đi!"
Hai tên Samurai hầu cận đi theo sau Tachibana Haruaki cũng tức giận nhìn chằm chằm vào Trần Ninh.
Ngược lại Tachibana Haruaki lại rất hứng thú, nhìn chằm chằm đánh giá Trần Ninh. *
ở Đông Doanh, ai mà không biết anh ta rất khát máu, người chết dưới tay anh ta chưa đến hàng ngàn thì cũng đã hàng trăm người rồi, lại thêm thân phận đặc biệt của anh ta, hầu như không ai dám khiêu khích anh ta.
Binh thường không có cô gái nào có thể từ chối yêu cầu của anh ta, cũng không có người đàn ông nào dám thất lễ với anh ta.
Chuyện anh ta cưỡng chiếm vợ của người khác trước mặt chồng bọn họ là chuyện thường.
Mấy tên đỏ nhìn vợ mình bị vũ nhục ngay trước mặt thì cũng chỉ có thể quỳ trên mặt đất, cúi gằm mặt không dám nói gì.
Đây là lần đầu tiên có người mạnh mẽ như Trần Ninh, không hề sợ anh ta.
Nghé con không sợ hổ đấy à?
Thú vị đấy!
Tachibana Haruaki nhìn Trần Ninh, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Tiểu tử, mày biết tao là ai không? Tao là Nhị hoàng tử của Đông Doanh, Hoàng tử Haruaki.”
"Mày có biết tao đại diện cho cái gì không?"
"Mày có biết nếu mày xúc phạm tao thì kết cục của mày sẽ thảm ra sao không?"
Sắc mặt của Tống Sính Đình và những người khác trở nên vô cùng
khó coi.
Đây là Đông Doanh, đắc tội với một hoàng tử không phải là một điều tốt.
Tống Sính Đình hối hận rồi, nếu sớm biết vậy thì cô và Trần Ninh đã ở yên trong khách sạn cho lành, nếu không đi dạo thì bây giờ sẽ không gặp phải rắc rối lớn như vậy.Quay lại nhay лhayho.com nhé!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Ninh!
Sắc mặt Trần Ninh vẫn rất bình tĩnh, giọng nói của anh vẫn lành lạnh như cũ:
"Nói nhảm xong chưa?"
Nói xong thì cút được rồi đấy!
Cái gì?
Tachibana Haruaki và những người hầu cận của anh ta, cũng như những người khách đang uống rượu ở đó lại một lần nữa bị choáng váng trước lời nói của Trần Ninh.
Người điên thì bọn họ thấy rồi, nhưng mà đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy người điên đến vậy như Trần Ninh.
Tachibana Haraki chớp chớp mắt, quay lại hỏi hai tên hầu cận của mình:
"Người Hoa Hạ bây giờ đều kiêu ngạo như vậy sao?"
Hai Samurai hầu cận của Haruaki Tachibana đều là những Samurai giỏi nhất, một một người tên là Zaemon, người kia tên là Uemon, lả hai anh em sinh đôi.
Zaemon nói với vẻ giễu cợt:
"Thưa điện hạ, theo tôi thấy thì cậu ta là một con lợn ngu ngốc không biết gì.”
Uemon cũng giêu cợt:
"Điện hạ, đây
chính thứ nghé con không biết sợ hổ đấy mà.”
Tachibana Haruaki gật đầu, cười gằn nói:
"Tốt lắm, vậy thì tụi bây cho cậu ta biết hậu quả khi đắc tội ta đi.”
"Rõ!
I!
Zaemon đáp lại trước, đồng thời đột ngột rút kiếm ra, sừ dụng chiêu thức của môn võ thuật laido(*) nổi tiếng nhất trong kiếm thuật Samurai.
(*)laido, viết tắt là lai, là một môn võ thuật Nhật Bản đề cao nhận thức và khả năng nhanh chóng rút kiếm và
phản ứng lại các đòn tấn công bất ngờ.
Tachibana Haruaki và những người đang uống rượu ở đó thấy vậy thi hai mắt sáng bừng, mắt anh ta sáng lên, xem đến tâm huyết trào dâng, mạch máu phun trào.
Trong mắt Tachibana Haruaki, Zaemon - thuộc hạ của cậu ta ta chỉ bằng một động tác có thể chém bay đầu Trần Ninh văng ra xa.
Thế nhưng, cảnh tượng sau đó lại khiến cho mắt cậu ta ta suýt chút nữa văng ra ngoài. Ủ*ng hộ chúng mình tại лhayho.č0m
Chỉ thấy khi Zaemon dùng chiêu thức laido thì Trần Ninh cũng ra tay.
Zaemon sử dụng một thanh kiếm Katana, còn Trần Ninh lại sử dụng đôi đũa trên tay.
Trần Ninh giơ tay lên, dễ dàng bắt lấy thanh kiếm của Zaemon bằng đôi đũa trên tay.
Đồng tử của Zaemon trừng to, vẻ mặt không dám tin.
Trên đời này sao lại có người có thể
bắt được thanh kiếm Katana của mình chỉ bằng một đôi đũa chứ!
Trần Ninh lạnh lùng nói:
"Chỉ vậy?"
Ngay khi lời của anh vừa dứt, thì anh khẽ dùng lực vào đôi đũa trong tay, “răng rắc” một tiếng, anh trực tiếp bẻ gãy thanh Katana của Zaemon.
Zaemon vẫn chưa phản ứng lại kịp!
Trần Ninh đã nhấc chân lên, tung lên một cú đá Zaemon bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, mất đi nửa cái mạng.
Uemon nhìn thấy anh trai của mình bị thương thì vô cùng kinh ngạc vả tức giận, anh ta cũng rút kiếm ra, mặt đầy sát khí nhào về phía Trần Ninh, hét lên:
"Mày chết đi!"
Trần Ninh vẫn cầm chiếc đũa ngắn của mình, đánh bật thanh Katana của đối thủ, sau đó dùng đôi đũa như một con dao găm, đâm vào vai Uemon.
Uemon hét lên một tiếng, vội vàng lùi lại.
Mọi người ở đó chứng kiến cảnh này đều sốc đến ngây người!
Võ sĩ Samurai hộ vệ của Hoàng tử đều những Samurai hàng đầu được tuyển chọn ra trong một triệu người, lại bị Trần Ninh đánh bại chỉ với một đôi đũa.
Trời ạ, người Hoa Hạ này rất mạnh đấy!
Tachibana Haruaki cả kinh, giống như một con ếch phình to, hai mắt sắp lồi ra, rơi xuống đất.
Điều làm cho anh ta càng thêm hồn phi phách tán là sau khi Trần Ninh xử
lý xong hai người hộ vệ thì ánh mắt lạnh lùng của anh lại rơi vào trên người anh ta.
Trần Ninh lạnh lùng nói:
"Bây giờ anh còn dám quấy rối vợ tôi, muốn dạy cho tôi một bài học không?"
Môi của Tachibana Haruaki tái nhợt, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi và hối hận.
Anh ta hối hận vì sao hôm nay ra ngoài lại không đem theo nhiều hộ vệ một chút, để bây giờ sau khi hai thị
vệ bị đánh ngã thì anh ta lại phải lâm vào tình cảnh nguy hiểm thế này.
Anh ta sự hãi nhìn chằm chằm Trần Ninh, nghiêm giọng đe dọa:
"Mày, mày, mày muốn làm gi?"
"Tao cảnh cáo mày, tao là hoàng tử của Đông Doanh, mày dám chạm vào một sợi tóc của tao, thì bọn mày sẽ không thể yên ổn rời khỏi Kyoto này đâu.”Cập nhật chương mới nhất tại nhayhȯ。č0m
Trần Ninh cười lạnh:
"Hoàng tử thì có gi ghê gớm lắm ư?"
Tachibana Haruaki sững sờ, người
trước mặt thật sự quá liều lĩnh, không biết hoàng tộc lợi hại đến nhường nào sao?
Anh ta đang muốn lên tiếng khoe khoang với Trần Ninh thì Trần Ninh vẫn lạnh lùng nói:
"Quốc vương tôi còn giết tận mấy tên rồi, một tên hoàng tử thôi mà lại dám hỗn láo trước mặt tôi, quỳ xuống!"
Anh vừa nói “quỳ xuống”!
Điển Chử ở phía sau Trần Ninh liền ra tay, một tay đè lên vai Tachibana Haruaki, dùng sức ấn xuống.
Rầm!
Tachibana Haruaki nặng nề quỳ trên mặt đất, đau đến nhe răng há nhếch miệng.
Trần Ninh thờ ơ nói:
"Vả miệng!"
Điển Chử đưa tay lên, tát thật mạnh vào mặt Tachibana Haruaki, hết bên trái đến bên phải, sau vài cái tát, khuôn mặt của Tachibana Haruaki bê bết máu, trông vô cùng thảm.
Những người xung quanh thấy vậy thì sởn cả gai ốc!