Đường Bá An cầm tách trà lên vừa định uống.
Thế nhưng ông ta lại nghe thấy Tần
Hằng lơ đễnh nói:
"Trần Ninh nói với Nguyễn Hồng rằng số tiền của liên quan đến vụ án Tần Thành rất lớn,
thế nhưng một nửa số tiền lại biến mất không chút tung tích,
cậu ấy còn bảo đã điều tra được vài tài khoản nước ngoài, đều có liên quan đến Bá An ông..."
Tay đang cầm tách trà của Đường Bá An khẽ run lên!
ông ta ngẩng đầu lên, tức giận nói:
"Đám người Trần Ninh hiếp người quá đáng quá đấy. Nếu có chứng cứ thì cứ tới bắt Đường Bá An tôi đây.
Nếu không có chứng cứ thì nghĩa là
đang vu khống cho tôi, như vậy là phạm pháp.
Tôi có quyền bắt họ phải chịu trách nhiệm."
Tần Hằng cười nói:
"Bá An, ông đừng nóng giận. Đám hậu bối bọn họ cũng chỉ là muốn tìm được con sâu bọ đầu đàn thôi mà."
"Ông là thầy của Tần Thành, Tần Thành do một tay ông nâng đỡ lên.
Rất nhiều thuộc hạ của Tần Thành đều có quan hệ mật thiết với ông.
Đám người Trần Ninh mạnh dạn suy đoán rồi mới điều tra chứng cứ cũng là chuyện bình thường."
"Chúng ta cây ngay khống sự chết đứng, không cần phải sợ hãi."
Vẻ mặt Đường Bá An vô cùng kỳ quái, lời nói của Tần Hằng giống như đang quất lên mặt ông ta,
hàm ý ẩn sâu bên trong là nếu như ông ta vô tội thì ông ta sự cái gì vậy?
Tần Hằng quay đầu lại nói:
"À đúng rồi, tôi cũng sắp thoái ngôi rồi.”
"Bá An, tuổi của ông hình như cũng không còn trẻ nữa, nên nghỉ hưu rồi, hay là chúng ta cùng nhau về hưu, nhường lại cơ hội cho đám người trẻ
tuổi Trần Ninh đi?
Vẻ mặt Đường Bá An vô cùng méo mó!
Tần Hằng rõ ràng đang cố ý nói cho ông ta biết, tuy rằng chuyện lần này không bắt tội được ông ta, nhưng tốt nhất ông ta nên biết điều, về hưu, giao lại vị trí Các lão cho người khác, như vậy thì Quốc chủ sẽ không tra xét việc lúc trước của ông ta nữa.
Đường Bá An trẻ hơn Tần Hằng rất nhiều, ông ta tràn đầy tham vọng, có dã tâm muốn đợi Tần Hằng thoái ngôi thì ông ta sẽ ngòi lên ngôi vị
Quốc chủ.
Bây giờ Tần Hằng lại bảo ông ta nghỉ hưu!
Vẻ mặt của ông ta vô cùng khó coi, Tần Hằng đang thương lượng với ông ta.
Nghỉ hưu, quên đi quá khứ.
Nếu không nghỉ hưu, thì Tần Hằng sẽ không mềm lòng nữa, nhất định sẽ điều tra kỹ vấn đề của ông ta, bắt ông ta lại.
Đường Bá An cầm tách trà của mình,
trầm ngâm suy nghĩ.
Tần Hằng không vội, chậm rãi uống trà, kiên nhẫn chờ đợi ông ta.
Một lúc lâu sau.
Đường Bá An ngẩng đầu lên, trong mắt không có một chút do dự mà càng thêm kiên định, sắc bén.
Ông ta chậm rãi nói:
"Quốc chủ, tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi còn rất khỏe mạnh, chưa tới tuổi nghỉ hưu, hiện tại cũng không tính về hưu sớm, dự định tiếp tục phát huy nhiệt huyết của mình."
Tần Hằng và Đường Bá An nhìn chằm chằm nhau, ánh mắt của hai người giao nhau phát ra tia lửa công kích.
Tần Hằng chậm rãi lộ ra nụ cười:
"Tôi hiểu được ý của ông, vậy ông tự mình liệu mình, đừng để trễ rồi thì không cứu được đâu."
Đường Bá An bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi!"
"Cũng muộn ròi, tôi xin lui về trước."
Đường Bá An đứng dậy rời đi.
Sau khi Đường Bá An rời đi, Vương Uẩn bước vào, cười nói: "Đường các lão lúc rời đi hình như là giận lắm."
Tần Hằng nhàn nhạt nói:
"Tôi đã cho ông ta đường lui, nhưng ông ta lại không chịu lui. ông ta kiên quyết muốn đi hết con đường của mình."
"Tôi vốn muốn bảo ông ta rút lui, sau đó để cho Trần Ninh gia nhập Nội các.
Thế nhưng ông ta lại từ chối, nên tôi chỉ có thể tìm cơ hội nắm đuôi ông ta thôi."