Từ tiệm mì bò truyền đến một tiếng nổ cực lớn, một vụ nổ siêu lớn tạo nên một làng sóng khí trực tiếp làm vỡ hết cửa kính của những chiếc ô tô nhỏ đang đậu trên đường.
Vào ngay lúc quả bom phát nổ, Điển Chử đã lập tức bổ nhào ra bên ngoài.
Sóng khí của vụ nổ đã trực tiếp ném cậu lên không trung, sau đó anh nặng nề ngã xuống bên đường.
Quần áo sau lưng của anh bốc cháy, lưng anh bị bỏng nặng.
Xương cốt cả người anh như đã gãy nát cả, đau đớn dữ dội, hai tai anh đầy tiếng ù ù, không thể nghe thấy các âm thanh khác. Đây là chứng điếc tạm thời do vụ nổ gây ra, không thể phục hồi thính giác ngay lập tức
Anh chật vật đứng dậy, tay vẫn ôm chặt lấy chiếc túi du lịch.
Đầu óc anh mơ mơ hồ hồ, choáng váng, cảm thấy bầu trời đang quay
cuồng.
Trên trán cậu bị thương một mảng lớn, máu chảy đầy mặt.
Máu tươi chảy cả vào trong hốc mắt của anh, nhuộm đỏ đôi mắt cậu, khiến cho anh nhìn mọi vật không những mơ hồ mà còn như được phủ thêm một lớp hiệu ứng màu đỏ.
Ngay lúc này!
Có vài người đàn ông mặc vest đen cầm gậy baton trên tay, bao vây lấy cậu.
"Lập tức bỏ túi xuống, ôm đầu ngòi xổm xuống!"
Cỏ vài tên vừa tiến đến gần, vừa hét vào mặt Điển Chử.
Điển Chử không nghe thấy bọn chúng đang nói gì, thậm chí còn nhìn thấy bóng dáng của bọn chúng đang chồng chéo lên nhau.
Tuy rằng đầu anh đang rất choáng, nhưng anh vẫn nhận ra những người này là thuộc hạ của Tần Thành, bọn họ đều đang nhắm vào cái túi trong tay anh.
Anh siết chặt chiếc túi, giống như một con dã thú bị thương nặng, gầm lên vài tiếng trầm thấp trong cổ họng rồi lao thẳng tới.
Mấy tên đàn ông mặc vest đen nhìn nhau, sau đó không chút do dự nhào lên, bọn họ giơ gậy baton lên, đập mạnh về phía Điển Chử.
Mặc dù Điển Chử không thể nhìn rõ mọi thứ, tai thì lại đang điếc, đầu choáng váng, thân thể bị thương nặng nhưng sức chiến đấu của anh vẫn mạnh mẽ như cũ.
Rầm rầm rầm...
Mấy tên đàn ông mặc vest bị anh đánh mấy quyền đã lập tức bị hạ gục.
Những người qua đường nhìn thấy cảnh này đều thất thanh la lên...
Lúc này, mười mấy chiếc xe ô tô màu đen gầm rú lao tới.
Hàng chục tên đàn ông mặc vest đen khác lần lượt nhảy xuống xe.
Sau khi xuống xe, họ không chút do dự lao về phía Điển Chử, mục tiêu của bọn họ chính là chiếc túi du lịch trên tay Điển Chử.
Điển Chử giống như một con mãnh hổ bị thương, dựa vào bản năng và ý chí, gầm thét chiến đấu với bầy sói hoang đang lao lên, những tên đàn ông mặc vest không ngừng ngã xuống trước mặt cậu, nhưng trên người cậu cũng cỏ thêm rất nhiều vết thương...
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Lại có thêm vài chục chiếc xe jeep cỏ biển số quân đội chạy đến, một lượng lớn binh lính của quân khu Tô Hàng nhảy xuống, người đi đầu là cánh tay đắc lực của Tần Thành, Diệp Thiên Tinh.
Diệp Thiên Tinh nhìn thấy anh cả người đầy máu, tinh thần không tỉnh táo, nhưng lại giống như một con dã thú lao vào chiến đấu với đám tay sai mặc thường phục của mình.
Hắn ta tức giận rống lên: "Tụi bây làm gì vậy, bảo bọn bây xử nó chứ không bảo bọn bây làm thành dàn lớn như vậy."
"Tụi vô dụng này, nhiều người như vậy mà không thể xử lý một mình nó, cho tụi bây ăn cơm để làm quái gì."
Trợ thủ của hắn ta nghe vậy thì lập tức rút súng ra định nhắm bắn Điển Chử ở đằng xa.
Diệp Thiên Tinh lập tức ngăn hắn lại, thấp giọng chửi rủa: "Mày làm gì
vậy?
"Mày không thấy những người đi đường đều đang cầm điện thoại quay phim lại đó à? Thằng đỏ là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái Bắc Cảnh. Mày bắn nó ngay trên đường lớn bị quay lại thì quay về chúng ta giải thích kiểu gì?"
"Không được dùng súng, tiến lên giữ nó lại, lấy mấy cuốn sổ đi là được."
Bọn thuộc hạ xung quanh nghe vậy đồng thanh hô: "Rõ!"