Trần Ninh nhìn chiếc ghế đang bay về phía mình, thần tình vẫn bình thãn như trước, vô cùng bình tĩnh.
Đội trưởng cảnh Điển Chử bên cạnh Trần Ninh lúc này hừ lạnh một tiếng, động thân vươn ra cánh tay phải hữu lực, một tay liền trực tiếp tiếp được chiếc ghé đang bay tới.
Một chiêu này của Điển Chử liền làm mọi người kinh ngạc đến ngây người. Điển Chử sau khi tiếp được ghế liền dùng sức đặt xuống mặt đất, “ầm ầm” một âm thanh kinh động vang lên.
Điển Chử lấy khăn tay, lau lau ghé tựa, sau đó cung kính nói: “Thiếu soái, mời ngồi.”
Trần Ninh chậm rãi ngồi xuống, nhìn sắc mặt Ninh Khuyết có điểm rung động nói: “Trực tiếp vào chủ đề chính đi.
Hôm nay là tôi cho các người kỳ hạn cuối cùng, như tôi đã từng nói, hoặc là các người thoái ẩn, hoặc là tôi san bằng Ninh gia các người, hai chọn một.”
Ninh Khuyết vừa rồi vốn muốn ra oai phủ đầu Trần Ninh, để Trần Ninh biết Ninh gia bọn họ không dễ chọc. Cũng không nghĩ đến một thủ hạ nhỏ nhoi bên cạnh Trần Ninh lại có thân thủ lợi hại như vậy.
Ông ta lúc này mới từ trong kinh ngạc khôi phục lại tinh thần, cười lạnh nói: “San bằng Ninh gia chúng tôi? Chỉ bằng một ít người các cậu?”
Trần Ninh thong dong nói: “Đương nhiên không phải, bên ngoài tôi còn 18 thủ hạ.”
Ninh Khuyết bật cười: “Các cậu chỉ có 20 30 người, mà ở đây tôi có hơn vạn người. Tiểu tử, tôi khuyên cậu đừng tự làm khó mình, uy danh nhiều năm như vậy liền hủy trong giây lát.”
Lời này của Ninh Khuyết đã quá rõ ràng, nếu đánh nhau mà nói, bọn họ không ngại bắt Trần Ninh lại, hủy hoại uy danh của anh.
Trần Ninh cười khẽ: “Dùng thuộc hạ của tôi để giết Ninh gia các người, đã là dùng đao mỏ trâu giết gà, không biết trọng nhân tài rồi.”
Ninh Khuyết cười lạnh: “Người trẻ tuổi quá nhiên hiếu thắng, đủ kiêu ngạo. Đáng tiếc hôm nay cậu lại gặp phải Ninh gia chúng tôi, người cậu gặp chính là lão phu. Người đâu, bắt cậu ta lại, đem cậu ta đến dập đầu trước mộ con trai tôi, sau đó mang đến Kinh thành cho Nội các xử lý.”
Vừa dút lời, cao thủ của Ninh gia liền lập tức động thủ.
Mười mấy môn khách cao lớn của Ninh gia như lang như hổ dẫn đầu đánh về phía Trần Ninh, muốn nhanh chóng đem Trần Ninh bắt lại.
Trần Ninh lại như cũ thong dong ngồi trên ghé, giống như không hè nhìn thấy những người này.
Những người xung quanh không nhịn được hít một ngụm khí lạnh!
Lúc này mọi người mới ý thức được, chiến thần chính là chiến thần, ngay cả người bên cạnh chiến thần đều cường thế đáng sợ.
Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, trầm giọng quát: “72 môn đồ của Ninh gia đâu?”
Lập tức, rất nhiều những nam tử mặc y phục màu đen xuất hiện. Nhóm nam tử này chính là 72 đồ đệ ưu tú nhất của Ninh Khuyết. Một đám người bước đi trầm ổn, ánh mắt sắc bén, khiến người khác nhìn được bọn họ là cao thủ hàng đầu.
Đám người này cũng không nói lời vô nghĩ, đồng loạt đánh về phía nhóm người Trần Ninh. Bọn họ dùng tốc độ cực nhanh, giống như một đám gió đen quỷ mị.
Bát Hỗ Vệ không chút do dự tiếp tục nghênh chiến, cùng 72 môn đồ Ninh gia chém giết.
Có không ít môn đồ của Ninh gia lướt qua Bát Hỗ Vệ, lập tức đánh về hướng Trần Ninh. Chỉ tiếc tuy bọn họ thành công vượt qua Bát Hỗ Vệ nhưng lại bị Điển Chử chặn lại.
Điển Chử ra tay rất nhanh, lực lại mạnh, nháy mắt đã đánh ngã vài môn đồ Ninh gia.
Ở một bãi đất trống cách nhà tổ Ninh gia khoảng 2km, mười tám ky sĩ cưỡi tuần mã yên lặng chờ đợi. Những ky sĩ này đều mặc chiến phục màu đen, đeo mặt nạ bảo hộ, trên hông mang theo chiến đao hẹp dài.
Bọn họ chính là Thập Bát Ky của Bắc Cảnh, uy danh hiển hách của quân Bắc Cảnh, là người khiến cho vô số quân giặc khiếp sợ, cũng là nhóm binh sĩ dùng đao đặc biệt dưới trướng Trần Ninh.
Lúc này, Thập Bát Ky của Bắc Cảnh đều đang nhìn về phía nhà tổ Ninh gia đang tấp nập người. Có người không nhịn được nói: “Đội cảnh vệ của Thiếu soái hình như đang đánh cùng người Ninh gia, chúng ta có cần đến hỗ trợ không?”
Cưỡi trên Chiếu Dạ Ngọc sư tử, đứng đầu Thập Bát Ky Bắc Cảnh – Triệu Vân, cách một lớp mặt nạ bảo hộ màu đen nhìn về phía xa chậm rãi nói: “Hiện tại chỉ là xung đột nhỏ, Điển Chử bọn họ có thể ứng phó. Chúng ta vẫn là dựa theo phân phó của Thiếu soái, một khi quân chủ lực của Ninh gia – Bạch Bào Nghĩa Tòng chưa động chúng ta cũng không động.”
Những ky sĩ còn lại nghe vậy đồng loạt đáp: “Vâng!”
Trong nhà tổ Ninh gia.
Nhóm người Điển Chử cùng 72 môn đồ chiến đấu đã đến giai đoạn gay cắn. Điển Chử cùng Bát Hồ Vệ vẫn chưa có chút tổn hại nào, giống như chín vị ma thần. Mà 72 môn đồ kia đã có hơn phân nữa nằm trên vũng máu. Những tên còn lại cũng không sợ hãi, ngược lại bọn họ dẫm lên máu của đồng bọn, tiếp tục đánh về phía nhóm người Điển Chử.