Ông ta còn chưa kịp mắng xong thì bất ngờ phát hiện ra người nổ súng là một người đàn ông trung niên vạm vỡ mặc trang phục tướng quân. Người này chính là Tư lệnh tối cao của quân khu Tô Hàng: Tần Thành.
Tần Thành cầm trong tay khẩu súng lục, theo sau ông một đoàn lính nhanh chóng bước tới.
Dương Kiếm Long có chút cứng đờ, hỏi: “Tần thủ trưởng, chẳng phải ngài đã đi họp ở thành phố sao? Sao lại về sớm thé?”
Gương mặt của Tần Thành vô cùng nghiêm nghị, đôi mắt hổ đầy lửa giận, khiến không một ai có thể nhìn ra được lửa giận đang cháy lên tận đỉnh đầu của ông.
Tần Thành rồng lên: “Nếu tôi không gắp rút trở về, thì bọn khốn các người sẽ bắt lấy Thiếu soái phải không. Dương Kiếm Long à Dương Kiếm Long, cái gan của ông không nhỏ đầy!”
Sao cơ? Thiếu soái ư?
Ông ta nghe Tần Thành nói vậy, chợt có cảm trời đất quay.
cuồng. Triệu Tiên Nhi và người còn lại đều ngây người, cả Lý Vãn Tình cùng nữ trợ lý và nghệ sĩ Trương Cảnh cũng ngốc lăng.
Giờ đây, Tần Thành lúc này chẳng nhìn đến Dương Kiếm Long, mà quay mặt nhìn đám lính tuần tra ngu xuẩn, quát lớn: “Các cậu còn không lập tức lui xuống?”
Tần Thành dẫn theo đoàn thuộc hạ đi tới trước mặt Trần Ninh, hành lễ rồi lớn tiếng chào: “Chào thủ trưởng!”
Những người ở phía sau ông cũng đồng loạt nâng tay chào, đồng thanh hô to: “Chào thủ trưởng!”
Anh giơ tay đáp lại bằng một cái chào quân đội, mỉm cười: “Chào Tần thủ trưởng, chào mọi người!”
Lý Vãn lấy tay che miệng, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc. Đến giờ phút này, cô vẫn không thể tin được rằng cậu bé từng theo sau cô suốt ngày lại trở thành một Thiếu soái Bắc Cảnh nắm giữ 30 vạn binh lính.
Ông thật biết cách nói giảm nói tránh đấy. Tại sao ông không nói về việc ông để những người nồi tiếng trên mạng đến doanh trại để Livestream, để cho những người này tiết lộ bí mật ra ngoài?”
Môi của Dương Kiếm Long tái đi. Triệu Tiên Nhi và những người nổi tiếng bị anh chỉ đích danh, liền bị dọa đến nói không thành lời.
Tần Thành nghe thấy Trần Ninh nói vậy, càng phẫn nộ hơn: “Dương Kiếm Long! Còn có chuyện này sao?”
Ông ta run rấy: “Tần thủ trưởng, Triệu tiểu thư là bạn từ nhỏ của tôi, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt. Tôi không thể từ chối được sự cầu xin tha thiết của cô ấy, với lại tôi tưởng rằng cô ấy vào đây chụp ảnh mà thôi…”
Ông tức giận nói: “Doanh trại là nơi có thể tùy tiện chụp ảnh sao? Ông biết rõ luật mà vẫn vi phạm, thật khiến tôi thất vọng! Bây giờ tôi sẽ trực tiếp giáng chức của ông xuống Thượng úy. Sau này ông không cần làm sư đoàn nữa, về thẳng cục hậu cần chăn lọn, trồng rau đi!”
Cái gì?
Từ cấp sư đoàn trưởng, ông ta bất ngờ bị giáng xuống bậc Thượng úy, như vậy chẳng khác nào từ đỉnh núi rơi thẳng xuống đáy cốc!
Dương Kiếm Long mặt không còn chút máu, ánh mắt tuyệt vọng.
Tần Thành xử lý xong Dương Kiếm Long, thì nhìn về phía Triệu Tiên Nhin bọn họ, lạnh lùng lên tiếng: “Mặc dù các người được Dương Kiếm Long đồng ý cho vào căn cứ để chụp ảnh, tuy nhiên hành vi của các người vẫn là phạm pháp. Niệm tình các người chưa gây ra tổn thất quá lớn, tôi sẽ bảo lưu quyền truy cứu trách nhiệm đối với các người.”
“Còn nữa, mau xin lỗi Thiếu soái của chúng tôi!”
Triệu Tiên Nhi và những người khác đều sợ chết khiếp, nghe Tần Thành bảo vậy thì tất cả đều quỳ xuống trước mặt Trần Ninh, khóc lóc nhận lỗi và cầu xin tha thứ.
Anh lãnh đạm mở miệng: “Xin lỗi những quân nhân bị các người nhục mại”
Nhóm người Triệu Tiên Nhi lập tức xin lỗi những người lính bị cô ta xúc phạm trước đó. Sau khi tạ lỗi, nhóm người của cô ta sợ sệt nhìn anh, chờ đợi phản ứng của anh.
“Tần thủ trưởng đã nói sẽ bảo lưu quyền truy cứu và các người đều đã xin lỗi các chiến sĩ, bây giờ có thể đi được rồi. Tuy nhiên, dựa trên một loại hành vi của các người, các người không xứng đáng làm người nồi tiếng. Tôi sẽ liên lạc các bộ phận liên quan và phong sát các người..
Xem như tự làm tự chịu đi!”
Am!
Triệu Tiên Nhi và những người khác như bị sét đánh phải!