Trần Ninh cùng Nguyễn Hồng ngồi trên một chiếc MVP màu đen, phía sau còn có vài chiếc xe jeep có rèm che đi theo, đoàn xe trong màn đêm chạy như bay, hướng về phía siêu thị Gia Nhạc.
Bên trong chiếc MVP, Nguyễn Hồng lúc này cung kính nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, Quốc chủ hạ lệnh, tôi sáng ngài tối, cùng nhau điều tra án tử của Tần thiếu, trả cho ngài ấy một công đạo vừa lòng.”
Nguyễn Hồng nói một câu, bên trong đã chưa hai điểm mắu chốt.
Tôi sáng ngài tối!
Công đạo vừa lòng!
Theo lý thuyết loại chuyện này An ninh quốc gia có thể tự mình xử lý, đây là chuyện nằm trong phạm vi chức trách của Nguyễn Hồng, không cần Trần Ninh nhúng tay vào.
Tiếp theo, cho dù là muốn Trần Ninh cùng điều tra, cũng hoàn toàn không cần phải một sáng một tối điều tra!
Hơn nữa máy chữ “công đạo vừa lòng” này!
Trần Ninh liền ý thức được, Quốc chủ chẳng những muốn anh điều tra rõ chuyện của Tần Vô Song, mà còn muốn anh xử lý thật tốt chuyện này, cho Quốc chủ một đáp án vừa lòng!
Quốc chủ đây là muốn anh báo thù cho Tần Vô Song!
Sắc mặt Trần Ninh không thay đổi, bình tĩnh nói: “Nói với Quốc chủ, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này, cho ngài ấy một công đạo vừa lòng.”
Nguyễn Hồng gật đầu: “Vâng!”
Rất nhanh, Trần Ninh cùng Nguyễn Hồng đã đến cửa sau siêu thị Gia Nhạc.
Hiện tại đã là 11 giờ đêm, siêu thị đã sớm đóng. Cửa sau siêu thị càng là một mảng im lặng.
Thủ hạ của Nguyễn Hồng ở phía trước dẫn đường.
Trần Ninh cùng Nguyễn Hồng mang theo nhóm thủ hạ theo sát phía sau. Trần Ninh dò hỏi: “Thi thể của Tần thiếu bị giấu ở đây?”
Nguyễn Hồng đáp: “Đúng vậy! Tôi âm thầm để thuộc hạ đắc lực điều tra. Tra rất lâu mới phát hiện!”
Trần Ninh gật đầu: “Diêm Thanh có vấn đề, néu không lấy thực lực của An ninh quốc gia không có khả năng lâu như.
vậy vẫn không có tin tức của Tần thiếu.” | Nguyễn Hồng hạ giọng: “Lần này Tần thiếu gặp chuyện không may, liên quan rất nhiều, ảnh hưởng lớn, Quốc chủ dặn dò Thiếu soái phải cẩn thận xử lý.”
Tràn Ninh nói: “Tôi có chừng mực.”
Rất nhanh, đám người Trần Ninh đã đi đến cửa sau kho.
đông lạnh của siêu thị. Lúc này lại phát hiện cửa kho đông lạnh đang khép hờ.
Sao lại như vậy?
Lẽ nào nhân viên siêu thị nữa đêm lại đi chuyển đồ trong kho đông lạnh?
Trần Ninh cùng Nguyễn Hồng liếc nhìn nhau, đều ý thức được chuyện này không đúng.
Mà lúc này, một đám người từ trong kho đông lạnh đi ra, dẫn đầu là một tên mặc áo choàng đen, cả người giấu kín bên trong áo choàng.
Nhưng dưới ngọn đèn, vẫn có thể nhìn ra gương mặt anh tuần cùng khuôn miệng của hắn, bên dưới áo choàng còn để lộ ra mái tóc dài màu bạch kim.
Người đàn ông mặc áo choàng đen này đúng là Lô Thanh Phong.
Lô Thanh Phong theo lời của Đường Bá An, chuẩn bị đem thi thể Tần Vô Song được giấu trong kho đông lạnh chuyển đi, mang đến chỗ của Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ, vu oán giá họa cho Trần Ninh.
Nhưng anh ta không nghĩ tới, anh ta vừa đem thi thể Tần Vô Song ra khỏi kho đông lạnh liền gặp phải đám người Trần Ninh.
Lúc này, đám người Trần Ninh, Nguyễn Hồng cùng đám người Lô Thanh Phong đối diện, sửng sốt nhìn nhau.
Hai nhóm người cách nhau mấy mét, đều bắt động.
Trần Ninh nhìn nửa gương mặt lộ ra dưới áo choàng của Lô Thanh Phong, khóe miệng hơi cong lên: “Nguyễn cục trưởng, đêm nay vận khí của chúng ta không tồi.”
Nguyễn Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Lô Thanh Phong, miệng nói: “Đúng vậy, xem ra chúng ta thu hoạch ngoài ý muốn.”
Mà Bát Hỗ Vệ bên này cũng đang cùng đám người của Lô Thanh Phong giao chiến.
Đám thủ hạ của Lô Thanh Phong đều là tinh nhuệ do Lô gia Bắc Cảnh lựa chọn, mỗi người đều thân thủ bất phàm, có thể so sánh với binh đặc chủng.
Chẳng qua, Bát Hỗ Vệ là cận vệ bên cạnh Thiếu soái Bắc.
Cảnh, hơn nữa còn là tám người lợi hại nhất của quân cận vệ, thực lực hơn hẳn binh đặc sủng thông thường.
Rất nhanh!
Nhóm thủ hạ của Lô Thanh Phong đã bị Bát Hỗ Vệ đánh bại.
Vài tên bị bắt sống, số còn lại thấy vậy trực tiếp dùng đao.
tự sát.
Hiện trường chỉ còn Điển Chử cùng Lô Thanh Phong vẫn đang chiến đầu ác liệt.
Quân phục của Điển Chử bị rách hai chỗ nhưng trên người anh lại không hề bị thương.
Mà quần áo trên người Lô Thanh Phong cũng bị Điển Chử dùng dao găm cắt rách, Điển Chử không ngừng cắt rách mũ áo choàng của Lô Thanh Phong, còn cắt đi một đoạn của mái tóc bạch kim.
Lô Thanh Phong không nghĩ tới Điển Chử lại lợi hại như vậy, anh ta ở trước mặt Điển Chử hoàn toàn không có ưu thế, hơn nữa hiện tại đám thuộc hạ đều đã bị đánh bại, còn tiếp tục đánh với anh ta mà nói chỉ có thiệt không có lợi.
Anh ta tự biết đêm nay bản thân nhất định không thể toàn thay trở ra, dù dùng bắt cứ cách nào.
Nếu có thể giết chết Trần Ninh, như vậy nguyện vọng lên làm thống soái Bắc Cảnh của cha nuôi sẽ tiến gần thêm một bước. I Mục tiêu chiếm lại Bắc Cảnh, trở lại đỉnh cao quyền lực cũng sẽ gần thêm một bước.
Vì thế, ánh mắt Lộ Thanh Phong lộ ra vẻ quyết tuyệt, đao.
nhanh như chớp mạnh mẽ đánh về phía Điển Chử.
Sau đó, anh ta ầm một tiếng đạp mạnh trên đất, cả người như một viên đạn nhắm về phía Trần Ninh.
*Thiếu soái cẩn thận!”
Đàm người Nguyễn Hồng thấy thế thất thanh kinh hô, sợ Trần Ninh xảy ra chuyện gì.
Một đao này của Lô Thanh Phong như sắm đến, vừa nhanh vừa hiểm.
Nhưng trong mát Trần Ninh lại vô cùng thong dong, thậm chí Trần Ninh còn chú ý đến đao mà Lô Thanh Phong dùng, thân đao có một ấn ký hình Mãng Long.
Dấu hiệu Mãng Long!
Chính là huy Chương của gia tộc Bắc Cảnh vương Lô thị.
Không nghĩ đến một đao sắc bén vừa rồi của anh ta lại bị Trần Ninh thoải mái tiếp được.
Anh ta vừa sợ vừa tức giận, đang định vung đao chép.
ngón tay của Trần Ninh. Nhưng lúc này, Trần Ninh nhẹ nhàng dùng lực.
Răng rắc!
Trần Ninh giống như hái hoa bẻ lá, trực tiếp bẻ gẫy đao.
của Lô Thanh Phong, đồng thời một quyền đánh tới, nhắm trúng lòng ngực Lô Thanh Phong.
Phóc!
Lô Thanh Phong phun ra một ngụm máu, bị đánh văng ra ngoài.
Trần Ninh cũng không thèm nhìn tới Lô Thanh Phong lấy một cái, nhíu mày đánh giá lưỡi đao anh bẻ gẫy, nhìn dấu hiệu trên lưỡi đao, chậm rãi nói: ‘Bắc Cảnh vương Lô gia!”
Lô Thanh Phong bị Trần Ninh đánh một quyền trọng thương, anh ta tự biết chạy trốn cũng vô dụng, không chút do dự vung tay dùng nửa thanh đao còn lại cắt đứt yết hầu tự sát.
Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ muốn ngăn cản nhưng lại chậm một bước.
Nguyễn Hồng cùng thủ hạ của mình nhìn về phía Trần Ninh la lên: “Thiếu soái, quả thật là thi thể của Tần thiếu.”
Trần Ninh đi qua, nhìn thi thể Tần Vô Song bị đóng băng.
trên mặt đất, anh nhíu mày, đưa lưỡi đao trong tay cho Nguyễn Hồng, chậm rãi nói: “Có liên quan đến Bắc Cảnh vương!”