Truyen one mong cả nhà thông cảm cho hình ảnh nhé! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!
Ngày hôm sau, Trần Ninh và Tống Sính Đình đến tập đoàn Ninh Đại thì nhận được một tin tức khiến anh kinh ngạc.
Lewis và những kẻ bị bắt bởi Vương Tri Hành đều đã được thả.
Anh lập tức gọi cho Vương Tri Hành và hỏi chuyện gì đang xảy ra, anh ta hoảng sợ nói: “Trần tiên sinh, ông Thompson đại sứ ngoại giao Hoa Kỳ và là bạn của Tần thiếu đã đến để yêu cầu được thả người. Tần thiếu yêu cầu chúng tôi thả người đi nên chúng tôi không dám cự: tuyệt!”
Trần Ninh nghe thấy vậy hơi nhíu mày, anh bình tĩnh bảo: “Nếu Tần thiếu đã nói vậy, thì chuyện này xem như chấm dút tại đây.”
Vương Tri Hành thấy anh nói thế lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Bởi vì Tần thiếu đã ra lệnh anh ta thả người, nếu như Trần Ninh yêu cầu bắt giữ thì anh ta sẽ khó xử với cả hai bên.
Anh trả lời: “Đại sứ Hoa Kỳ Thompson bọn họ đã yêu cầu trả tự do cho chúng, cảnh sát thành phó Trung Hải đành phải thả nhóm người Lewis ra.”
Tống Sính Đình cười khổ: “Không ngờ nhóm người này lại có lai lịch lớn như vậy. Xem ra chúng ta muốn trừng phạt Lewis bọn chúng là điều không thẻ.”
Anh im lặng. Thực ra, nếu anh muốn xử lý Lewis thì chỉ một câu nói là xong, đến đại sứ Hoa Kỳ Thompson gì đây cũng không phải vấn đề anh cần quan tâm. Chỉ là Tần Vô Song đã can thiệp đến chuyện này và yêu cầu thả người, một khi anh áp dụng biện pháp mạnh với Lewis sẽ chẳng khác nào tát vào mặt Tần Vô Song, từ đó khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên tồi tệ hơn.
Trần Ninh quyết định để Lewis đi vì nễ mặt Quốc chủ và dì Vương.
Anh an ủi Tống Sính Đình: “Lewis và những tên khác qua được kiếp nạn này, ước chừng bọn chúng sẽ không dám làm ra bất cứ hành động đả kích đến lợi ích của tập đoàn Ninh Đại. Nếu chúng còn dám tiếp tục phạm tội thì anh sẽ không tha cho bọn chúng đâu.”
Cô gật đầu: “Vâng!”
Trần Ninh cười nói: “Vợ à, gần đến ngày xả tang rồi. Anh dự định qua một thời gian nữa sẽ tổ chức đám cưới của chúng ta. Em nghĩ sao?”
Tống Sính Đình mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Ừ!”
Trần Ninh nắm lấy tay cô, mỉm cười: “Em đã chịu đựng biết bao oan trái suốt bao năm qua. Anh nhất định sẽ đền bù cho em bằng một đám cưới hoành tráng để mọi người đều biết rằng em là vợ của Trần Ninh này. Anh muốn em là người phụ nữ hạnh phúc nhát thế giới.
Tống Sính Đình ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, cô nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Hạnh phúc lớn nhất của em là được gặp anh.”
Dẫn đầu nhóm người chính là Tần Vô Song, còn có đại sứ ngoại giao Hoa Kỳ Thompson, theo sau là Kiều Chính, Hạ Phi Phi, Lewis và những người khác.
Trần Ninh tháy vậy liền nhịn không được nhăn mày.
Tần Vô Song và nhóm người của anh ta không ngờ lại gặp Trần Ninh ở đây, sắc mặt cũng không tốt hơn anh là bao.
Trước đây Lewis bị anh dạy cho một bài học kinh khủng, nên hắn vừa thấy anh liền hoảng hốt. Nhưng giờ đây hắn được đại sứ ngoại giao Thompson bảo vệ và cả thái tử Hoa Hạ Tần Vô Song đã đích thân ra lệnh cho cảnh sát thả hắn ra, nên Lewis đã quên cái đau của sẹo cũ. Hắn gặp lại Trần Ninh, ngoại trừ đắc ý thì không còn sợ hãi.
Thậm chí hắn còn huýt sáo với nhóm người của Trần Ninh và chủ động chào hỏi: “Chào Trần tiên sinh và Tống tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Điển Chử khinh thường nói: “Lewis, lần này anh thoát khỏi ngục giam xem như may mắn đấy. Sau này anh nên thu liễm một chút, nu anh dám làm tổn hại đến lợi ích của tập đoàn Ninh Đại thì anh cứ chờ xem!”
Lewis tựa tiếu phi tiếu: “Ha ha, con người vẫn phải ăn cơm chứ không thẻ chết đói, có đúng không?”
Rõ ràng câu nói của Lewis đang ngụ ý rằng hắn còn dám làm ra những hành vi trước đây của mình, nói rõ hắn không sợ!
Thompson liếc nhìn Trần Ninh và những người khác, nói với Lewis: “Lewis, bàn của chúng ta ở bên đây.”
Chẳng mấy chốc, Tần Vô Song cùng đám người kia đã ngồi xuống một bàn cách Trần Ninh không xa.
Một cô phục vụ tóc vàng mắt xanh đi đến ghi chép món cho đám người của Tần Vô Song.
Khi gọi món, Lewis đảo mắt hai lần rồi ra lệnh cho cô phục vụ: “Tôi muốn nhà hàng của các người giúp tôi nấu một món đặc biệt và mang đến trước mặt Tống tiểu thư của bàn bên cạnh.”
Tiếp theo, hắn nói yêu cầu của mình. Nhân viên phục vụ nghe xong liền mở to mắt nói nhỏ: “Như vậy không tốt cho lắm!”
Lewis trừng mắt: “Cô cứ làm theo những gì tôi đã nói, hoặc tôi sẽ phá nát nhà hàng của cô, cô tin hay không?”
Cô phục vụ biết những người trước mặt này đều là khách quý nên không dám trái ý, đành nhanh chóng làm theo.
Không bao lâu sau, phục vụ bưng một đĩa thức ăn đậy kín nắp đến trước mặt Tống Sính Đình, rồi cung kính đặt xuống trước mặt cô.
Anh chàng phục vụ chỉ vào Lewis ở bàn bên cạnh, nói: “Vị khách đó đã yêu cầu chúng tôi tặng nó cho Tống tiểu thư.”
Lúc này, Lewis liền đắc ý huýt sáo và đám người Tần Vô Song cũng nửa cười nửa không.
Tống Sính Đình cau mày rồi nhắc nắp đậy lên, khuôn mặt xinh xắn của cô lập tức đỏ bừng. Hóa ra món ăn này rất đơn giản, một thanh xúc xích giăm bông đi kèm hai quả trứng gà. Thế nhưng bề ngoài của món ăn này lại trình bày với hình dáng giống hệt thứ đó của đàn ông.
Đồng Kha và Tần Phượng Hoàng nhìn thấy, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Lewis ngồi ở bàn bên cạnh cười đắc thắng: “Tống tiểu thư, tôi mời cô ăn đấy, cô ném thử xem sao?”
Tần Vô Song và những người khác đều cười khiêu khích nhìn Trần Ninh.
Sắc mặt của anh trầm xuống, tiện tay cầm đĩa thức ăn đó lên rồi ném thẳng xuống đất. Anh nhìn chằm chằm Lewis: “Anh quỳ xuống ăn sạch đi, tôi sẽ chừa cho anh một con đường sống.”
Lewis mở to mắt khi nghe xong câu nói của anh. Hắn nhìn đĩa ăn bị Trần Ninh ném xuống đất, vừa sợ hãi vừa tức giận mà thầm nghĩa: “Mày coi tao như chó mà bắt tao quỳ dưới đất ăn!”
Hắn phẫn nộ: “Trần Ninh, ngài Đại sứ ngoại giao và Tần thiếu đều ở đây, anh dám tự tung tự tác sao?”
Trần Ninh thờ ơ nói với Điền Chu: “Anh ta không muốn tự: mình quỳ xuống, anh giúp anh ta đi.”
Điển Chử nghiêm giọng trả lời: “Vâng!”
Nói xong liền mang theo vẻ mặt đẳng đẳng sát khí đi về phía Lewis.