Kiều Chính và đám người của Hạ Phi Phỉ trông thấy Tần Vô Song nhận cuộc gọi xong liền tức giận đến không thể tha thứ thì vội xúm lại, thận trọng hỏi: “Tần thiếu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại tức giận như vậy?”
Tần Vô Song đang say khướt, tức giận nói: “Tên khốn Trần Ninh, anh ta mách lẻo nói xấu tôi, tôi phải dạy cho anh ta một bài học.”
Kiều Chính nhìn không được: “Tần thiếu, Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, anh muốn dạy dỗ anh ta không phải chuyện dễ dàng đâu!”
Hạ Phi Phi cũng nói: “Đúng đó, thôi quên đi. Tránh khiến cho gia đình anh và Trần Ninh phải xáu mặt với nhau.”
Lời nói của Kiều Chính và Hạ Phi Phỉ như đổ thêm dầu vào lửa. Hai mắt của Tần Vô Song đỏ lừ, cười khinh: “Người khác sợ anh ta vì cái danh hiệu chiến thần nhảm nhí, nhưng tôi không sợ. Anh ta chỉ là con chó được cha tôi nuôi mà thôi!”
“Người đâu? Lập tức bảo Long Nha đến gặp tôi!”
Đám vệ sĩ mặc vest đen phía sau Tần Vô Song nhìn nhau rồi đồng thanh nói: “Vâng!”
Có không ít người có mặt cảm thấy mơ hò, vì họ không biết Long Nha là ai?
Long Nha, chính là đội trưởng mạnh nhất của Long Tổ Hoa Hạt Thực lực của Long Nha rất mạnh, có thể nói là kinh người!
Thế nhưng vì Long Tổ Hoa Hạ luôn hoạt động một cách âm thầm và bí ẩn, nên những thông tin về Long Nha rất ít khi truyền ra ngoài.
Chính vì sức mạnh đáng sợ của hắn, mà tính cách của Long Nha cũng vô cùng kiêu ngạo. Hắn khiến cho những lãnh đạo cho rằng người này giống một con dao sắc bén khó kiểm soát, có thể gây họa bất cứ lúc nào. Vì vậy, khi Long Nha lại phạm phải một sai lầm to lớn vào ba năm trước, các lãnh đạo hét chịu nổi và trực tiếp sa thải hắn.
Tần gia có ơn với Long Nha nên sau khi hắn bị trục xuắt, hắn đã ở lại và làm việc cho Tần gia.
Rõ ràng, lần này Tần Vô Song phẫn nộ rồi. Vì vậy anh ta mới trực tiếp dùng đến sát thần Long Nha để đối phó Trần Ninh.
Về đêm, trên phố thưa thớt người đi bộ, Trần Ninh cùng Tần Phượng Hoàng, Đồng Kha, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ đang ăn thịt nướng tại một quán ăn đêm ven đường.
Thì ra, hôm nay là sinh nhật của Tần Phượng Hoàng!
Sau khi Trần Ninh biết chuyện, anh liền muốn cử hành tiệc sinh nhật cho cô, nhưng Tần Phượng Hoàng lại thụ sủng nhược kinh mà từ chối anh hết lần này đến lần khác. Cô nói, nếu muốn ăn mừng thì đến phố quán nướng là được.
Vì vậy, hiện tại mới có cảnh tượng Trần Ninh và những người khác ăn thịt nướng và uống bia cùng Tần Phượng Hoàng.
Trần Ninh tươi cười nhấc cốc bia lên, nói với Tần Phượng Hoàng: “Nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng Tiểu Tần, chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ.”
Tần Phượng Hoàng mặt đỏ bừng, cô cầm ly rượu hưng phần nói liên tục: “Cám ơn, cám ơn Trần tiên sinh.”
Đồng Kha nhìn Tần Phượng Hoàng bằng ánh mắt nghi ngờ, cô tự hỏi tại sao Trần Ninh lại đối tốt với nữ vệ sĩ tư của chị họ, và người này lại vui vẻ kích động đến vậy?
Đồng Kha không khỏi có chút địch ý khi nhìn Tần Phượng Hoàng, thầm nghĩ: “Đừng bảo là người phụ nữ này đã phải lòng anh rễ đó chứ!”
Đúng lúc mọi người nâng ly chúc mừng sinh nhật Tần Phượng Hoàng, bỗng có một vài chiếc Audi đen xuất hiện trên phó, tiếng động cơ ầm ằm truyền tới rồi dừng lại ngay bên ngoài quán nướng, thu hút ánh mắt kinh ngạc của không ít thực khách. Trần Ninh bọn họ cũng không khỏi nghiêng mắt nhìn ra ngoài.
Điều khiến mọi người bắt ngờ là sau khi những chiếc Audi này đậu bên đường thì không một ai xuống xe, mà chỉ có chiếc Audi A8 dẫn đầu dàn hạ cửa sổ ghề sau xuống, lộ ra khuôn mặt tuần tú của Tần Vô Song.
Trần Ninh khẽ cau mày khi nhìn thấy anh ta. Điển Chử, Tần Phượng Hoàng và những người khác cũng cùng một biểu cảm.
Điển Chử nói nhỏ: “Thiếu gia, đó là Tần thiếu, chúng ta có nên qua đó chào hỏi một tiếng không?”
Anh trả lời: “Anh ta đến đây không phải để ôn lại chuyện cu.
Điển Chử, Tần Phượng Hoàng và những người khác đều sững sờ khi nghe anh nói thế, họ chỉ muốn hỏi anh tại sao.
Nhưng vào lúc này, bọn họ đột nhiên phát hiện dưới ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo lại có thêm một bóng người mảnh khảnh mặc đồ đen cùng ánh mắt thờ ơ.
Người đàn ông này có khuôn mặt lãnh khốc, tóc đầu đỉnh, trên trán trái có ba vét sẹo song song với nhau. Hắn chỉ thản nhiên đứng ở đó cũng làm cho người ta cảm nhận được áp lực.
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ thầm kêu lên không tốt, toàn bộ bắt đầu đề phòng.
Tần Phượng Hoàng vừa nhìn thấy người đàn ông này, không khỏi đè thấp giọng: “Đúng vậy, người này là Long Nha, thủ lĩnh Long Tổ mạnh nhát trong lịch sử.”
Long Nhat!
Không chỉ Điển Chử và Bá Hỗ Vệ mà ngay cả Trần Ninh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Mọi người đều biết đến Long Tổ, họ là một tổ chức đặc công bí ẳn và mạnh nhất Hoa Hạ. Người ta nói rằng tất cả những ai có thể vào Long Tổ đều sở hữu những kỹ năng độc nhất vô nhị. Để trở thành thủ lĩnh của nhóm này, người đó hẳn đã đạt đến cảnh giới mà người thường không thể chạm tới.
Tên Long Nha này được ca ngợi là đội trưởng mạnh nhát trong lịch sử của Long Tổ thì chắc chắn sức mạnh của hắn không thể xem thường.
Long Nha nheo mắt nhìn chằm chằm anh, tựa hồ trong mắt hắn chỉ có Trần Ninh và những thứ khác không đàng đặt vào mắt. Háh lùng nói: “Cậu là Trần Ninh!”
Điển Chử nạt nộ: “Quá quất! Mày có tư cách gì mà dám gọi tên Trần tiên sinh?”
Long Nha không thèm nhìn Điển Chử, mà nhìn thẳng vào Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Nghe nói cậu được mệnh danh là chiến thần Hoa Hạ. tôi không tin nên mới đến đây để xác thực.”
Tràn Ninh nhàn nhạt đáp lại hắn: “Chiến thần chỉ là tên gọi, anh thích cái danh hiệu này thì cứ lấy đi. Vớ lại, thành tích của tôi có được là nhờ vào công lao giết địch và bảo vệ đất nước. Nếu như anh muốn phân cao thấp với tôi, thì anh hãy cống hiến nhiều hơn cho đất nước thay vì đánh nhau với tôi.”
Long Nha cười nhạo: “Cậu không dám nghênh chiến, có nghĩa là sợ tôi rồi sao?”
Điển Chử tức giận nói: “Mày đang nói cái gì vậy, lúc Thiếu soái đánh giết cao thủ của mười tám nước và quét sạch đội quân địch ở Bắc Cảnh thì không biết mày đang ở xó xinh nào! Thiếu soái của bọn tao đệ nhất tam quân mà sợ mày sao?”
Bát Hỗ Vệ và những người khác đều trừng mắt với Long Nha!
Vẻ mặt của Tần Phượng Hoàng trở nên phức tạp, còn Đồng Kha thì hai mắt sáng ngời nhìn Trần Ninh đầy ngưỡng mộ.
Long Nha lấy ra một viên đạn súng bắn tỉa trong túi hắn, thản nhiên ném lên bàn rồi hờ hững nhìn Trần Ninh: “Tần thiếu bảo tôi xử lý cậu. Tôi vốn có thể dùng súng bắn tỉa từ xa giết chết cậu. Nhưng nghĩ lại, tôi thấy làm thế thật nhàm chán. Bởi vì tôi muốn chứng minh tôi mạnh hơn cậu và xứng đáng trở thành chiến thần.”
Trần Ninh nhìn viên đạn trên mặt bàn, bình thản nói: “Anh nên cảm thấy may mắn rằng anh đã không dùng đến súng bắn tỉa. Nếu không, bây giờ anh chỉ là một cái xác chét.”
Quả thật là vậy.
Trần Ninh từ bước ra từ biển máu núi xác nên rất nhạy cảm với nguy hiểm, chỉ cần có người nhìn anh từ đằng sau thì anh đã có thể cảm nhận được, huống chỉ là bị nhắm bắn.
Nếu Long Nha thực sự nhắm súng vào Trần Ninh, anh tự tin rằng bản thân sẽ phát hiện và né được ngay lập tức.
Đến lúc đó, chắc chắn hắn sẽ chét dưới tay Vua súng Điển Chử.
Muốn chơi với súng ư? Trần Ninh chưa từng gặp qua đối thủ của Điển Chử.
Long Nha cười khinh, hắn cho rằng Trần Ninh đang khoác lác bèn hừ lạnh: “Nếu như cậu đã không dám chiến đấu, vậy tôi chỉ có thể ép cậu ra tay.”