Khóe miệng Long Hải Bình khẽ nhéch lên, giễu cợt nhìn đám người Trần Ninh: “Hà hà, néu chúng mày đã tìm chét, vậy tao sẽ tác thành cho chúng mày.”
*Tứ Hải Vương, tất cả đều lên hết, giết sạch bọn chúng.”
Long Hải Bình vừa dứt lời, Tứ Hải Vương gồm Hỗ Kinh,
Chương Ngư, Hải Sư, Ngạc Ngư lập tức đồng loạt đáp lời: “Vâng, lão đại.”
‘Vù vù vù vùi Tứ Hải Vương như bốn cái bóng bắn nhanh về phía đám người Trần Ninh.
“Hỗn láo, chặn bọn chúng lại!”
Điển Chử khẽ quát một tiếng, trong Bát Hỗổ Vệ lập tức có bốn Hổ Vệ chuyển động nhanh như chớp, tiến lên chặn lại.
Tứ Hải Vương và Tứ Hỗ Vệ như mãnh thú đụng đầu trong ngõ hẹp, trong nháy mắt liền bùng lên trận chiến kịch liệt.
Không thể không nói, bốn tên Hổ Kình,
Chương Ngư, Hải Sư và Ngạc Ngư thân thủ quả thật rất mạnh.
Đặt bọn chúng ở bất cứ chỗ nào cũng có thể tính là cao thủ siêu cấp.
Chỉ đáng tiếc, hôm nay bọn chúng lại gặp thân vệ vương bài bên cạnh Thiếu soái Bắc Cảnh.
Hỗ Vệ đều là binh vương trong vạn quân Bắc Cảnh mới chọn được một người, kết cục của hải tặc gặp phải binh vương thế nào, nghĩ là biết.
Bịch bịch bịch!
Tứ Hải Vương gần như không phân biệt trước sau, đồng thời bị Tứ Hỗ Vệ đánh bay thẳng.
Tất cả bốn tên đều bị bay ngược lại, rơi nặng nề xuống đất.
Miệng hộc máu, bị thương nặng, ngay cả giãy giụa cũng không làm được.
Cái gì?
Long Hải Bình và đám thuộc hạ của hắn thấy vậy, từng người một đều bát giác trợn tròn mắt, lộ ra biểu cảm chấn động.
Long Hải Bình lúc này kinh hãi tới mức mắt cũng suýt nữa rơi xuống đất.
Tứ Hải Vương đều là mãnh tướng đắc lực dưới trướng của hắn, bình thường tác chiến hung mãnh, hiếm khi gặp phải địch thủ.
Sao hôm nay bốn người đều bị thuộc hạ của Trần Ninh đánh bại dễ dàng, thuận lợi như vậy?
Những thuộc hạ này của Trần Ninh cũng đáng sợ quá đi!
Long Hải Bình lúc này nhìn ánh mắt của Trần Ninh đã thay đổi rõ rệt, thay đổi tới mức vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc, ông ta đã bắt đầu nghiêm túc đối xử, cũng nghi ngờ thân phận của Trần Ninh.
Rốt cuộc Trần Ninh là ai, sao lại có thuộc hạ tài giỏi như: vậy?
Lúc này Trần Ninh hờ hững nhìn Long Hải Bình, lạnh lùng nói: “Bây giờ, Long Hải Bình ông muốn đầu hàng nhận tội chưa?”
Đầu hàng?
Long Hải Bình biết tội ác những năm nay mình phạm phải, cho dù dùng súng bắn ông ta một trăm lần cũng không đủ, đầu hàng chắc chắn là con đường chết.
Ông ta tuyệt đối không thẻ đầu hàng!
Thậm chí, đám thuộc hạ trụ cột của Ác Ma Điện bên cạnh ông ta cũng có suy nghĩ gần giống với Long Hải Bình.
Đầu hàng chỉ có một con đường chết!
Liều chết một phen, bọn chúng nhiều người, lẽ nào lại không thắng nổi đám người Trằn Ninh.
Hơn nữa, lần này bọn chúng làm việc cho Võ tiên sinh, trong quân đội ông ta là người có quan hệ, có thể sẽ giúp bọn chúng quay trở lại biển.
Ngoài ra, trên vùng biển gần biển Giang Nam, Đài Phong còn mang theo hơn tám trăm anh em của Ác Ma Điện, bắt cứ lúc nào cũng có thẻ chỉ viện tiếp ứng cho bọn chúng!
Thế là, chân nhanh chóng lùi về sau mấy bước cực nhỏ, tránh né những nhát chém chặt của đám hải tặc, sau đó rút ra một khẩu súng lục, pằng pằng pằng ngắm thẳng vào những tên hải tặc đang rút súng ở đằng xa, nổ súng trước.
Những tên hải tặc đứng tại chỗ rút súng đều không hiểu chuyện gì xảy ra, lần lượt bị trúng đạn nơi ấn đường, tất cả ngửa đầu ngã xuống.
Cùng lúc đó!
Bát Hỗ Vệ cùng Cuồng Phong Nộ Lãng cũng chém giết với đám hải tặc.
Rõ ràng sức mạnh của Bát Hồ Vệ mạnh hơn nhiều đám hải tặc, kể từ lúc hai bên bắt đầu giao chiến, đám hải tặc đã không ngừng có người gào thét thảm thiết rồi ngã xuống.
Chỉ có điều, đám hải tặc đều là những tên hung ác, bọn chúng đều không sợ chết.
Đồng bọn ngã xuống, đám hải tặc phía sau liền giẫãm lên máu và thi thể của đồng bọn, mắt đỏ au xông lên, liều mạng với đám người Bát Hỗ Vệ.
Trận chiến càng đánh càng kịch liệt.
Long Hải Bình nhìn thấy tuy rằng đám thuộc hạ đông người, nhưng sức chiến đấu không thuộc cùng một đẳng cấp với thuộc hạ của Trần Ninh, thuộc hạ của hắn không ngừng kêu thảm ngã xuống.
TC Sặchànjdir0iirlgnĐaTnà bỏ quảng cáo Ông ta biết cứ tiếp tục như vậy, đàn em của mình sẽ nhanh chóng bị đánh bại toàn bộ.
Phải nghĩ cách phá cục diện!
Ánh mắt ông ta dừng lại trên người Trần Ninh vẫn luôn đứng khoanh tay, không ra tay.
Mắt ông ta sáng lên!
Muốn bắn được người phải bắn ngựa trước, đánh giặc cần tấn công kẻ cầm đầu trước.
Nếu có thể giết được Trần Ninh, hoặc bát được Trần Ninh làm con tin, những tên thuộc hạ của anh cho dù có tài giỏi hơn nữa cũng sẽ lộn xôn.
Lúc này, ông ta đưa khóe mắt liếc nhìn thấy đạn trong súng lúc của Điển Chử ở đằng xa đã bắn hết.
Ông ta không chút do dự lấy ra một khẩu súng lục phong cách phục cổ, chĩa về phía Trần Ninh, vừa sải bước bước tới, vừa bóp cò súng: “Trần Ninh, đi chết đi!”
Pằng pằng pằng…
Long Hải Bình vừa sải bước bước tới, vừa nổ súng, trong một lượt bắn hết đạn trong súng.
Ông ta tự xưng có kỹ thuật bắn súng không tệ, lần này cũng đã ngắm chuẩn vào đầu Trần Ninh.
Nhưng điều khiến ông ta chết lặng người là, vào giây phút ông ta nổ súng, cơ thể Trần Ninh như cành liễu trong gió đung đưa vài cái, tất cả viên đạn đều xoẹt qua bên đầu Trần Ninh, không trúng phát nào.
Cái gì?
Ông ta thất thanh nói: “Mày thế mà còn nhanh hơn đạn!”
Bóng người chợt lóe lên trước mắt, Trần Ninh đã xuất hiện trước mặt Long Hải Bình.
Trần Ninh hờ hững nói: “Tôi có thể không nhanh hơn đạn, nhưng tôi nhanh hơn tốc độ ông bóp cò súng một chút.”
Long Hải Bình vừa kinh ngạc vừa tức giận, trực tiếp lấy khẩu súng lục đã hết đạn làm vũ khí, nện mạnh về phía mặt Trần Ninh.
Trần Ninh giơ tay liền nắm chặt cổ tay Long Hải Bình, đón được chiêu này của ông ta.
Ánh mắt Long Hải Bình lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ!
Trần Ninh không đợi đối phương lấy lại tinh thần, rắc một tiếng liền bẻ gãy cổ tay của đối phương.
AI Long Hải Bình nhịn không nổi kêu lên một tiếng thê thảm, vung nắm đầm tay trái nện về phía Trần Ninh.
Trần Ninh đón được nắm đấm của đối phương, tiện tay cũng bẻ rắc một tiếng khiến tay trái của ông ta bị gãy.
AI Long Hải Bình lại kêu lên một tiếng thê thảm, hai cánh tay bị bẻ gãy, đau tới mức đầu ông ta toát đầy mồ hôi hột, mặt nhăn nhó.
Trần Ninh nhắc chân, một chân liền đạp ngã tên này.
Thế này là Trần Ninh đã nhẹ tay rồi, cố ý để lại đường sống cho Lưu Hải Bình, nếu không, một cú đá của Trần Ninh đã có thể trực tiếp đá chết tên vua hải tặc danh dương tứ hải này.
Khóe miệng Long Hải Bình đầy máu, té ngã xuống đất, kinh sợ nhìn Trần Ninh, giọng run lẫy bảy nói: “Rốt cuộc mày là ai?”
Với thân thủ đáng sợ này của Trần Ninh, và cả những thuộc hạ sức mạnh cường hãn của anh, Trần Ninh chắc chắn sẽ không đơn giản là chỉ là một thương nhân.