Chiến Long Vô Song

Chương 581






Tần Phượng Hoàng sững sờ.

Cẩu Đại Bưu cũng sửng sốt.

Đến cả Tống Sính Đình và những nhân viên cửa hàng ở bên cạnh cũng đều sửng sốt, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Trần Ninh.

Tần Phượng Hoàng không ngờ tới lại gặp Trần Ninh và Tống Sính Đình ở đây. Cô kinh ngạc kêu một tiếng Tống tổng, sau đó không vui nhìn Trần Ninh nói: “Trần tiên sinh, bây giờ là thời gian tôi tan ca, tôi mua đồ

cho ai, có bị lừa hay không, hình như không có liên quan gì đến anh thì phải?”

Trên thực tế, Tần Phượng Hoàng có thể xuất hiện làm bảo vệ bên cạnh Tống Sính Đình, là do Trần Ninh sắp xếp. Ngoài ra, Trần Ninh vừa rồi mới nghe được cuộc đối thoại giữa Tần Phượng Hoàng và cẩu Đại Bưu, liền đoán cô bị anh ta lừa rồi. Hơn nữa Cẩu Đại Bưu lại mạo danh thân phận cửu giúp, lừa Tần Phượng Hoàng, vậy thì anh nhất định phải quản.

Trần Ninh cười nhìn Tần Phượng Hoàng nói: “Tôi nghe được hai người

vừa nói chuyện, cái tên béo mập này, ra tay cứu giúp cô sao? Cô xem anh ta đi lại đã thở hổn hển rồi, chỉ dựa vào anh ta mà có thể cứu cô, đừng ngốc nữa.”

Tần Phượng Hoàng giận dữ nói: “Anh đừng có trông mặt mà bắt hình dong, Đại Bưu tướng mạo bình thường, nhưng bên trong có càn khôn đấy.” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full

Trần Ninh nhìn thân hình mập mạp của Cẩu Đại Bưu, cười cười: “Nhìn anh ta có vẻ thật thà hiền hậu, thật ra là một tên giảo hoạt, lại còn bên trong có càn khôn?”

Lúc Cẩu Đại Bưu nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình, cũng bị giật mình. Bởi vì Trần Ninh là cố vấn cao nhất của Tập đoàn Ninh Đại, Tống Sính Đình lại càng giỏi, là tổng sự trưởng kiêm chủ tịch của tập đoàn. Có thể nói với hai người họ một câu là có thể khiến anh ta mất đi chén cơm. Nhưng mà bây giờ anh ta trấn tĩnh lại rồi. Anh ta ở đây chỉ là một nhân viên vệ sinh, lương chả đáng là bao. Nếu như có thể lừa được sự tín nhiệm của Tần Phượng Hoàng, thì quần áo hàng hiệu xe đẹp đều có, thậm chí có thể ngủ cùng Tần

Phượng Hoàng một đại mĩ nữ xinh như hoa như ngọc. Nghĩ như vậy thôi là anh ta lấy lại dũng khí. Chỉ cần có thể lừa được Tần Phượng Hoàng, sự gì đắc tội với hai người họ, sợ gì mất đi công việc chứ. Vì thế anh ta liền trầm mặt xuống, không vui nhìn Trần Ninh nói: “Trần Ninh, mong anh nói chuyện tôn trọng tôi một chút.”

Trần Ninh gật đầu: “Được. Anh nói là anh ra tay cứu Tiểu Tần, vậy thì thân thủ của anh không tồi, phải không?”

Cửu Đại Bưu vẫn chưa lên tiếng, thì Tần Phượng Hoàng ở bên cạnh hừ lên: “Đấy là đương nhiên rồi, chỉ cần

một quyền vung ra, thì có thể phế được Hồng Thiên một trong Thập Điện Diêm La, anh nói có giỏi không?”

Tống Sính Đình nghe xong kinh ngạc nói: “Chả trách buổi chiều hôm nay cô giao đấu với Hồng Thiên, cô vẫn luôn chiến thế thượng phong, thì ra là Cẩu Đại âm thầm ra tay tương trợ, làm bị thương Hòng Thiên, nên cô mới thắng được.”

Tần Phượng Hoàng có chút ngượng ngùng, nhưng gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, do đó tôi rất cảm kích Đại Bưu, anh ấy nhìn cũng không phải

tâm thường, mà rât giỏi.

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content



Trần Ninh cùng với cẩu Đại Bưu và mọi người, đi ra ngoài cửa hàng. Anh cười vẫy vẫy tay: “Nào!”

Cẩu Đại Bưu hét lên: “Tiếp chiêu.”

Anh ta nói xong, buông cánh tay ra, vung ra một quyền vào Trần Ninh. Cú đấm này Tống Sính Đình không nhìn ra chút manh mối nào, nhưng cuộc đánh nhau kịch liệt của cao thủ Tần Phượng Hoàng lại đần người ra. Ra đòn không vững, rời rạc, nắm đấm không có lực, sơ hở chồng chất, căn bản chả có nền móng gì, chả khác gì

với đánh nhau ở ngoài đường cả. Sắc mặt cô trở nên khó coi, trong lòng cô dâng lên một loại dự cảm không tốt. Lẽ nào cô thật sự bị lừa rồi?

Không thể nào được, cẩu Đại Bưu nhất định là cao thủ tuyệt thế, chiêu đó nhất định trở lại nguyên trạng, quay về quỹ đạo. Nhưng mà giây sau đó, sự hoang tưởng của cô, đã bị Trần Ninh dập tắt mất.

Trần Ninh thoải mái né tránh cú đấm đó của anh ta, đồng thời giơ tay lên, đánh vào khuôn mặt tròn như cái bánh của cẩu Đại Bưu.

Cạch!

Sống mũi của cẩu Đại Bưu bị đánh gãy, khắp mặt đầy máu.

Đây vẫn là do Trần Ninh ra tay lưu tình, nếu không thì, chỉ cần một cú đấm nhẹ nhàng của anh cũng làm cho sương mặt anh ta vỡ nát vụn rồi.

Ôi!

Cẩu Đại Bưu đau đớn, ôm mũi ngồi xổm xuống, kêu lên không ngừng. Sắc mặt Tần Phượng Hoàng trắng

bệch, không cần Trần Ninh nói thêm gì nữa, cô đã biết ràng, mình thật sự bị lừa rồi. Tên Đại Bưu này không phải là người bí ẩn buổi chiều âm thầm cứu cô, mà là hoàn toàn là tên lừa đảo. Mặt cô đỏ bừng lên, giận dữ chất vấn anh ta: “Sao anh lại lừa tôi?”

Lúc này cẩu Đại Bưu biết là không giấu được nữa, lột bỏ lớp ngụy trang: “Mẹ nó, là cô tự động đến hỏi tôi có phải là cao thủ hay không, ép hỏi tôi có phải là người cứu cô hay không. Tôi biết phải làm sao, đương nhiên là thừa nhận theo lời cô nói rồi. Lẽ nào cô tự mang đến, tôi lại không nhận sao?”

Tần Phượng Hoàng giận dữ nói: “Vô liêm sỉ, cút ngay đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, không thì gặp một lần đánh một lần.”

Cẩu Đại Bưu nghe xong, cắp đít chạy mất.

Tần Phượng Hoàng vô cùng thất vọng, không ngờ được anh ta là kẻ lừa đảo, vậy thì cao thủ thần bí cứu cô thật sự đang ở đâu? Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | N h ảy hố*truyện hay

Tống Sính Đình không ngờ được sự việc sẽ thành ra như vậy, nhìn bộ

dạng mất mát của Tần Phượng Hoàng, liền an ủi vài câu. Sau đó, cô nhỏ tiếng nói với Trần Ninh: “Được rồi, anh phá hoại việc tốt của người ta, mau đi thôi!”

Trần Ninh khóc dở cười dở, anh giúp cô ấy không bị mắc lừa, sao lại gọi là làm hỏng việc tốt chứ? Lúc anh và Tống Sính Đình chuẩn bị rời đi. Nhưng vào lúc này, lại có mấy chiếc xe gầm thét đến, dừng trước mặt ba người bọn họ. Bước xuống mấy người đàn ông hung thần ác sát.

Cầm đầu có hai người, một người trên mặt có hai vết sẹo bằng dao,

một người đầu cạo bóng loáng. Hai người này đều là một trong Thập Điện Diêm La, mặt có vết sẹo gọi là Cao Tiến, đầu cạo trọc kia gọi là Tạ Thiên Lai. Sau hai người này còn có một lượng lớn thuộc hạ hung hãn, bao vây ba người Trần Ninh lại.

Cao Tiến lạnh lùng nói: “Các người đánh Hồng Thiên bị trọng thương, từ chối gặp chủ nhân Thiên Sách?”

Giọng Tạ Thiên Lai khàn khàn nói: “Bây giờ bọn mày có hai đường có thể chọn, thư nhất là chết, còn lại là ngoan ngoãn đi cùng với bọn tao, đi gặp Thiên Sách.”

***