Chiến Long Vô Song

Chương 555




Lâm Hải Bình sắc mặt khiếp sợ lên đón Lâm Cường, ngạc nhiên nghi ngờ nói: “Cha, sao mọi người lại đến đây?”

Bộp!

Lâm Hải Bình vừa nói xong, đã bị cha mình cho một cái tát lên mặt, làm cho khóe miệng đều có vết máu. Anh ta trơn tròn mắt không dám tin vào cha mình, bịt mặt, ấm ức nói với cha: “Cha, người…”

Bộp!

Lâm Cường lại một lần nữa vung ra một cái tát kêu vang, hung hãn đánh lên mặt Lâm Hải Binh, đánh làm cho anh ta ngơ ngẩn.

Mọi người xung quanh thấy thị tôn đánh con trai, sắc mặt đều kinh ngạc, ào ào đến khuyên can. Nhưng Lâm Cường lại giận dữ quát: “Tất cả cút ra hết cho tôi!”

Mọi người xung quanh đều bị dọa mà dừng bước.

Lâm Cường chỉ vào mặt Lâm Hải Bình bị đánh không hiểu gì, giận dữ chửi: “Tao làm sao mà nuôi ra một đứa con tán gia bại sản như mày, tao bị mày hại chết rồi.”

Trong lúc Lâm thị tôn đang đánh mắng con trai mình, thì mấy lãnh đạo của thành phố Thái Ninh cũng không rảnh. Mấy người này bình thường cao cao tại thượng, lãnh đạo có khí độ nho nhã, lúc này đều gận dữ vô cùng, lần lượt đi đến phía mấy người phù rể, tự tìm con trai của nhà mình, đổ ập xuống trận đòn chân tay đá đấm.

Tất cả mọi người có mặt đều ngẩn người!

Đám nha con cháu nha nội Lâm Hải Binh, lại bị Lâm thị tôn và những bậc lãnh đạo khác đánh, không hiểu chuyện gì đang sảy ra? Mọi người đều đòng thời kinh ngạc, nghi hoặc, lại không kìm được mà nhìn Trần Ninh, bọn họ đều âm thầm đoán, tất cả những chuyện này đều liên quan đến anh ấy.

Quả nhiên, Lâm thị tôn cùng với mấy vị lãnh đạo, sau khi hung hăng đánh

mắng con trai của mình xong, tất cả đều đến trước mặt Trần Ninh, cung kính thấp thỏm lo lắng nói: “Chào thủ trưởng!”

Chào thủ trưởng!

Tất cả mọi người sau khi nghe xong đều sững người, Làm Hải bình cùng đám phù rể đều kinh ngạc nhìn như muốn lồi mắt ra. Mọi người đều kinh ngạc nhìn Trần Ninh nghĩ, anh ta nhìn trẻ tuổi như thế, rốt cuộc là thủ trường gì?

Trần Ninh lúc này nhìn Lâm Cường, lạnh lùng nói: “ông chính là thị tôn

của Thái Ninh, Lâm Cường?

Lâm Cường trong lòng run sợ nói: “Đúng vậy, thiếu soái!”

Thiếu soái!

Mọi người nghe thấy Lâm Cường gọi Trần Ninh như vậy, không kìm được mà đồng loạt hít ngược một hơi. Còn Lâm Hải Bình lúc này như bị sét đánh, toàn thân run rẩy. Anh ta kinh ngạc và tuyệt vọng nhìn Trần Ninh, trong lòng chỉ có một câu lặp lại không ngừng: anh ta là thiếu soái, anh ta lại là thiếu soái…

Trần Ninh hiwf hững nhìn Lâm Cường cùng với mấy người lãnh đạo của thành phố Thái Ninh: “Vậy thì các ông đã biết, tôi vì sao mà gọi mấy người đến rồi chứ?”

Lâm Cường cùng với nhóm lãnh đạo hoảng sự nói: “Biết rồi, biết ròi…”

Lâm Cường nói xong, quay đầu sang giận dữ nhìn con trai, quát lên nói: “Súc sinh, mày còn không lại đây, quỳ xuống để xin lỗi Thiếu soái. Nếu như ngài ẩy không tha thứ, thì tao sẽ đích thân xử mày.”

Mấy người lãnh đạo còn lại, cũng đều ào ào quát con mình đi xin lỗi Trần Ninh.

Phịch!

Lâm Hải Bình sắc mặt trắng bệch, môi run run quỳ xuống trước mặt Trần Ninh, run cầm cập nói: “Thiếu, Thiếu soái, tôi có mắt mà không biết núi Thái Sơn, động chạm đến anh, mong anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho tôi lần này!”

Phịch phịch!

Mấy người nha nội làm phù rể còn lại, cũng lần lượt quỳ xuống trước mặt Trần Ninh, bò dưới mặt đất, giọng run run nói: “Mong Thiếu soái tha mạng!”

Trần Ninh nhìn Lâm Hải Bình, lạnh lùng nói: “Cậu vừa rồi bắt tôi quỳ xuống xin lỗi, muốn tôi bò ra ngoài như chó?”

Lâm Hải Bình nghe xong toàn thân run rẩy, sắc mặt kinh hoàng: “Tôi….tôi..”

Trần Ninh lãnh đạm nói: “Nên làm thế

nào đây?

Lâm Hải Binh giọng run run nói: “Tất cả nghe theo Thiếu soái xử lý.”

Mấy người phù rể còn lại, cũng sợ run hết cả, đều nói: “Nghe theo sự xử lý của Thiếu soái.”

Trần Ninh hờ hững nói: “Hôm nay là ngày vui của bạn Đổng Kha, tôi không muốn tính toán với các cậu, mỗi người để lại ít đồ coi như giáo huấn, sau đấy thì cút đi!”

‘Vâng vâng vâng!

Lâm Hải Bình nghe Trần Ninh nói như vậy, như được đặc xá, anh ta nhìn xung quanh, thấy bên cạnh có một con dao để ở đĩa hoa quả. Anh ta lập tức đứng dậy lấy con dao gọt hoa quả, đứng trước mặt bao nhiêu người, cắt ngón tay út của mình xuống.

“A…!”

Anh ta không kìm được mà kêu thảm một tiếng, đầu đổ đầy mồ hôi, cả khuôn mặt vì đau quá mức mà trở nên méo mó. Mấy người phù rể còn lại, cũng làm theo như vậy, ào ào noi

theo.

Trong thời gian đó, tiếng kêu thảm thiết ở bốn phía, mùi vị máu tươi tràn ngập trong không khí.

Tất cả mọi người đều bị dọa cho sợ hãi, họ đều kính sợ nhìn Trần Ninh, từng người trong lòng đều thầm nghĩ, đám Lâm Hải Bình cùng mấy nha nội kia bình thường ở Thái Ninh không coi ai ra gì, hôm nay gặp phải Thiếu soái, xem như là thích đáng.

Mấy người phù dâu đều không kìm được mà nhìn Đổng Kha bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Cô ấy dẫn theo một

người đàn ông, lại là Thiếu soái, cô ấy thật sự quá may mắn và hạnh phúc rồi.

Đổng Kha lúc này trong mắt có sự kỳ dị, kiêu ngạo nhìn Trần Ninh, trong lòng đắc ý nghĩ: Anh rể tôi là người đàn ông lợi hại nhất trên đời này.

Lâm Cường cùng nhóm lãnh đạo, thương xót cho con trai mình, đồng thời lại kinh sợ nhìn Trần Ninh, còn chưa biết anh ấy sẽ xử lý bản thân họ ra sao?

Ánh mắt Trần Ninh dừng lại ở phía mấy người lãnh đạo, lạnh lùng nói:

“Các ông về mạnh mẽ tuyên truyền nền văn minh hiện đại, ngăn chặn hành vi phong tục thấp kém, nhất là các ông lấy thân làm gương, đi đầu làm mẫu. Nếu như để tôi biết thành phố Thái Ninh vẫn còn ảnh hưởng bởi phong tục thấp kém trêu đùa động phòng này, vậy thì các ông tự mà lo liệu lấy.”

Đám người Lâm Cường đầu đổ đầy mò hôi, vỗi vã nói: “Vâng vâng vâng, chúng tôi biết rồi!”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Về hết đi!”

Đám người Lâm Cường dẫn theo

con trai của mình rời khỏi.

Trần Ninh cùng Đổng Kha cũng lập tức cáo từ, sự việc biến thành như vậy, ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Lâm Cường cùng với mấy người lãnh đạo vốn dĩ muốn mở tiệc thiết đãi anh ấy, sự anh giận dữ lấy bọn họ ra xử lý.

Nhưng mà, ngày hôm đó Trần Ninh và Đổng Kha đã lên máy bay, ngồi về thành phố Trung Hải Giang Nam.

Trên đường về, Đổng Kha cảm thấy có lỗi với Trần Ninh: “Xin lỗi anh rể, thật không ngờ lần này anh đi tham

dự hôn lễ bạn của em, lại bị thành ra thế này.”

Trần Ninh cười cười: “Sau này những chuyện làm phù dâu, em ít tham gia thì hơn, bản thân em xũng đến tuổi lấy chồng rồi, vẫn nên nghĩ làm sao để lấy chồng thì hơn!”

Đổng Kha nghe vậy, liếc trộm Trần Ninh một cái, sau đó cúi đầu nhỏ tiếng nói: “Em sợ có lẽ không lấy được chồng mất.”

Trần Ninh cười nói: “Không thể nào.”

Đổng Kha trong lòng nghĩ: Sao lại

không thể chứ, em bây giờ lấy anh rể làm tiêu chuẩn chọn, gặp người đàn ông nào cũng đều mang ra so sánh, hơn nữa vừa so sánh đều không nhìn vào mắt, mình lấy thế nào đây.

Đến thành phố Trung Hải, từ sân bay đi ra. Điển Chử lái xe hồng kỳ đến đón, sớm đã đứng đợi ở bên ngoài, đón hai người họ lên xe.

Điển Chử hỏi: “Thiếu gia, chúng ta đi về nhà, hay là đi đến Tập đoàn Ninh Đại?”

Trần Ninh lần này về, không nói trước với Tống Sính Đình, anh liền

cười nói: “Đi đến Tập đoàn Ninh Đại xem thế nào.”

Điển Chử lái xe, rất nhanh bọn họ đã đến cửa của Tập đoàn Ninh Đại. Lúc này đã đến giờ tan ca buổi chiều, dưới lầu của tập đoàn, nhiều xe đã xếp hàng đứng đợi. Có Ferrari, có Lamborghini, có Porsche, cộng lại có hơn mười chiếc xe thể thao siêu cấp đỗ ở trước cửa Tập đoàn Ninh Đại. Hơn nữa có rất nhiều người đứng xem, làm cho đường sắp bị tắc, khiến cho tài xế không thể thông hành ào ào kêu người bên đường: “Làm cái gì nữa không biết!”

Hơn mười chiếc xe thể thao ở phía trước, còn có mười mấy người đàn ông khí chất mặc tây phục màu đen, xúm lại vói một người mặc tây phục màu trắng, với bộ dạng vô cùng đẹp trai. Người đàn ông trẻ này tay cầm bó hoa tươi với hộp nhẫn, đang cười và chờ đợi cái gì đó? Hơn nữa mười mấy thuộc hạ mặc áo vest đứng bên cạnh anh ta, đều đồng loạt nhìn vào Tập đoàn Ninh Đại, trăm miệng một lời hô to: “Tiểu thư Tống Sính Đinh, thiếu gia của chúng tôi đến cầu hôn cô, mau ra đây đi!”

Trần Ninh ngồi ở hàng ghế phía sau,

phát hiện chủ nhân của mấy chiếc xe thể thao, đều là những người đi cùng người đàn ông quần là áo lượt kia đến để tỏ tình với vợ của mình, nét mặt của anh trong thoáng chốc trầm lại. Ró ràng là biết Tống Sính Đình kết hôn có chồng rồi, Khương Đào này còn vẫn cố tình đến tỏ tình, như vậy vui lắm sao?

Trần Ninh nhìn dàn xe thể thao xếp trước mặt, với cả đám người Khương Đào, lạnh lùng dặn dò Điển Chử: “Lái xe đâm lên trên, cho bọn họ bài học.”

Vâng, thiếu gia.

Điển Chử không một chút do dự đạp chân ga, dược cải trang chuyên môn vì thủ trưởng làm, giá trị hơn hai nghìn vạn, tránh được bom đạn, có thể so sánh với xe tăng, hung hăng đâm vào dàn xe thể thao phía trước.

Oành oành!

Chiếc xe hồng kỳ đâm vào hai chiếc xe thể thao xếp cuối cùng, làm cho đuôi của chiếc xe Perrari bị đâm hỏng luôn. Chiếc xe bị đâm lao về phía trước, peng peng peng vài tiếng vang lên, mười mấy chiếc xe đều bị

va chạm, tất cả đều hoàn toàn thay đỗi. Tổn thất, phỏng đoán lên đến tiền tỷ.

Khương Đào đang ở trước của tòa nhà, chuẩn bị tỏ tình với Tống Sính Đình, còn cả người đến cùng với anh ta, tất cả đều ngây người ra.

Mọi người bên đường cũng được một trạn kinh hoàng, ào ào hô hào lên.

Khương Đào rất nhanh liền định thần lại, khuôn mặt đau lòng hét lên: “Xe