Phó Hạc Thiên vô cùng tức giận, muốn phái người đi tìm Trần Ninh trả thù!
Tuy nhiên, hai nguyên lão của thương hội phía Tây là Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn đã nhanh chóng khuyên can ông ta.
Tang Thiên Thu nói: “Phó gia bớt giận. Có câu không phải rồng mạnh thì không qua được sông. Trần Ninh hung hăng đến như vậy chúng ta phải tính kế lâu dài.”
Đặng Cảnh Văn cũng nói: “Đúng vậy, Trần Ninh dám công khai thách thức thương hội phía Tây của chúng ta.”
“Hàn Giang và Thiên Sa đều đã lần lượt ngã xuống dưới tay Trần Ninh, điều này cho thấy thực lực của Trần Ninh mạnh hơn chúng ta tưởng rất nhiều.”
Phó Hạc Thiên giận dữ nói: “Thằng nhóc đó còn để lại lời nhắn yêu cầu chúng ta phải tự tử trong vòng ba ngày để chuộc lỗi, đồng thời trả lại tất cả những thứ đã âm mưu giành được từ Trần gia lại, hơn nữa cả ba gia đình chúng ta còn phải rút lui thì mới buông tha cho chúng ta.”
“Hắn ta đơn giản là đang cưỡi lên lên cỗ chúng ta. Như vậy có nhẫn nhịn được không?”
Tang Thiên Thu liếc mắt nói: “Phó gia, đây không phải là nhẫn nhịn. Điều tra thực lực của đối phương, sau đó dùng đòn sắm sét hạ đối thủ, cái này gọi là biết mình biết ta trăm trận trăm thẳng.”
` Đặng Cảnh Văn cũng gật đầu: “Đúng vậy, đây gọi là âm thầm lên kế hoạch kỹ càng trước khi ra tay. Một khi ra tay liền lấy được cái mạng của Trần Ninh.”
Phó Hạc Thiên nghe hai người bạn của ông ta nói như vậy thì đột nhiên cảm thấy Trần Ninh đến có chút hung hăng nên cũng trở nên thận trọng.
Dù sao thì mấy người bọn họ cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn mới đạt được như ngày hôm nay, ai cũng không muốn vì một phút bất cần mà mọi thứ tan biến hết.
Phó Hạc Thiên cau mày, chậm rãi hỏi: “Nếu không được vội vã xử lý Trần Ninh vậy hai ông có đề nghị gì?”
Tang Thiên Thu cân nhắc một lúc rồi nói: “Tìm một người thích họp, tốt hơn hết là có chút quan hệ với nhà họ Trần ở phía bắc, âm thầm thăm dò thân phận của Trần Ninh.”
Suy nghĩ trong lòng cô là: Nếu Trần Ninh gặp nguy hiểm gì, cô sẽ cùng sống chết với Trần Ninh.
Buổi tối, Trần Ninh đang cân nhắc đi ăn ở đâu thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ một số lạ, kết nối với điện thoại, một giọng nói lớn tuổi rất uy nghiêm vang lên trong điện thoại: “Cậu là con trai của Trần Hùng, Trần Ninh phải không?”
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, lão nhân gia ngài là ai2”
Người nghe điện thoại ngạo nghễ nói: “Tôi tên là Trần Văn Xương, theo gia phả nhà họ Trần, cậu nên gọi tôi một tiếng ông chú hai.”
Nếu nhà họ Trần nhìn nhận họ hàng theo gia phả thì Trần Ninh cảm thấy họ hàng của mình có thẻ trải rộng khắp cả nước.
Tuy nhiên, cái tên Trần Văn Xương này có phần gây ấn tượng cho Trần Ninh.
Trần Văn Xương nguyên là thị tôn của thành phố Tây Kinh, cũng có chút địa vị.
Nhưng mà Trần Văn Xương chưa từng có quan hệ với một tiểu bối của nhà họ Trần như anh, theo lý thường sẽ không liên lạc, tại sao đêm nay đột nhiên gọi cho anh?
Trần Ninh đoán rằng ông chú hai này chắc chắn là người của đám người Phó Hạc Thiên phái đến thăm dò.
Ha ha!
Cha mình chết thảm, các dự án quan trọng và số tiền lớn bị âm mưu cướp mắt nhưng ông chú hai này chưa từng đứng lên nói vài lời công minh.
Bây giờ anh đến đây để trả thù cho cha mình thì lại xông ra làm thuyết khách cho kẻ thù.
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, lộ ra một tia giễu cọt.