Huấn luyện viên nam cười híp mắt nói: "Chào hai bạn, các bạn đến đăng ký tập thể hình phải không? Tôi là Lương Vĩ Kiệt, | huấn luyện viên thể hình nổi tiếng ở đây."
Trong lúc nói chuyện, Lương Vĩ Kiệt cười híp mắt nhìn Tống Sính Đình chằm chằm, không liếc Trần Ninh lấy một lần. Rõ ràng là anh ta chỉ muốn làm huấn luyện viên của Tổng Sính Đình.
Tống Sính Đình không chú ý tới ánh mắt dâm dê của Lương Vĩ Kiệt, cô chỉ cho rằng tất cả các huấn luyện viên đều nhiệt tình như vậy.
Cô ngượng ngùng nói: "Không không, chúng tôi chỉ tò mò vào xem thử thôi."
Lương Vĩ Kiệt đảo mắt quan sát thân hình mảnh khảnh, duyên dáng của Tổng Sính Đình, lại cười híp mắt nói tiếp: "Vóc dáng cô rất đẹp, nhưng tôi cảm thấy còn có thể đẹp hơn. Nếu có đăng ký tham gia khóa tập thể hình ở chỗ chúng tôi, thân hình cô sẽ càng hoàn mĩ hơn.
Ví dụ như mông này. Nếu luyện tập thì mông sẽ vểnh hơn, mẩy hơn."
Nói đến đây, Lương Vĩ Kiệt lại chia tay về phía mông của Tổng Sính Đình.
Trần Ninh nhanh tay lẹ mắt, Lương Vĩ Kiệt chưa kịp động vào cô, anh đã hất tay đối phương ra, tức giận quát: "Anh làm gì the?"
| Đáy mắt Lương Vĩ Kiệt lộ rõ vẻ tiếc nuối, song nét mặt vẫn đứng đắn, nghiêm túc.
Tựa như hành vi vừa rồi của anh ta chẳng khác gì bác sĩ bắt mạch cho bệnh nhân, không có gì bất thường cả.
Anh ta bực bội nói: "Anh à, tôi chỉ nói cho cô gái này biết cơ thể cô ấy có mấy chỗ có thể đắp nặn hoàn mĩ hơn mà thôi, đâu có ý đồ xấu gì. Anh tức giận nỗi gì?" Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Trần Ninh lạnh lùng cất lời: "Giở trò lưu manh cũng có thể nói hùng hồn như thế hả?"
Nghe anh nói vậy, Lương Vĩ Kiệt lập tức không vui. Anh ta cao hơn hai mét, cúi xuống trừng Trần Ninh: "Nói chuyện cho đàng hoàng, ai giở trò lưu manh cơ? Mẹ kiếp, mày vu khống tạo, có tin tạo đánh mày không?"
Lương Vĩ Kiệt vừa dứt lời, mấy huấn luyện viên gần đó dồn dập đi tới, người nào người nấy đều nhìn Trần Ninh hầm hầm.
Tổng Sính Đình đã nhận ra phòng tập gym không lành mạnh như cô tưởng, mà ngược lại còn ngột ngạt bẩn thỉu.
Cô kéo tay Trần Ninh, nói thầm: "Trần Ninh, mình đừng chấp nhặt với đám người này. Ở đây khó chịu quá, mình đi thôi anh."
Thế nhưng Lương Vĩ Kiệt cản Trần Ninh lại, làm ầm lên: "Nhóc con, mày không nói rõ ràng thì đừng hòng bước chân ra khỏi đây. Chuyện mày đổ oan cho tao giở trò lưu manh tính sao đây?
Nếu thằng nhãi nhà mày không nói rõ ràng thì tao đành giở trò lưu manh với vợ mày như mày nói thôi."
Mấy tên huấn luyện viên bên cạnh Lương Vĩ Kiệt bật cười ha hả, ai cũng nhìn Tổng Sính Đình bằng ánh mắt mập mờ.
Trần Ninh sầm mặt: "Xem ra các người ngứa đòn"
Mấy tên huấn luyện viên thấy vậy, vừa cười ha hả vừa nói với Lương Vĩ Kiệt: "Anh Lương, thằng nhóc này ăn nói ngông cuồng ghế. Hình như nó muốn đánh nhau với anh thì phải?"
| Lương Vĩ Việt cười khẩy: "Chỉ với cơ thể com nhom này mà cũng dám đánh nhau với tao? Để tạo gọi cứu thương sẵn."
Nói rồi Lương Vĩ Việt lấy điện thoại gọi cho 120 thật: "Alo, tôi là Lương Vĩ Kiệt, huấn luyện viên của phòng tập thể hình Đằng Long ở trung tâm thương mại Thiên Hà. Có người sắp bị tôi đánh chết, bệnh viện các người mau cho xe cứu thương đến đây đi!"
Sau khi nói xong, Lương Vĩ Kiệt cúp máy rồi khiêu khích Trần Ninh: "Nhóc con, tạo cho mày cơ hội cuối cùng. Hãy quỳ xuống xin lỗi tạo trước khi xe cứu thương đến!"