Ầm ầm!
Cánh cổng lớn khép hờ bị tông ra.
Đám người khi thể hùng hổ xông vào, Chúc Phong Hoa cũng dẫn A Quỷ và đám thuộc hạ đắc lực đi vào.
Hơn ba nghìn anh em nhà họ Chúc đằng đằng sát khí xông vào căn cứ, miệng là đánh hộ giết.
Nhưng sau khi xông vào, người đứng đầu tiên đột nhiên dừng lại mà không hề báo trước, tiếng hô đánh giết vừa rồi cũng im bặt.
Những người phía sau không biết đằng trước xảy ra chuyện gì, liên tục đẩy người phía trước, khó hiểu hét lên: "Sao thế sao các người dừng lại rồi, đừng đứng đực ra đấy nữa, đi tiếp đi chứ!"
Người phía sau vừa nói vừa đẩy đồng bọn ở phía trước, chen lấn đi lên. Sau đó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, người nào người nấy đều há hốc mồm, sợ đến nỗi đứng im không dám nhúc nhích.
Chúc Phong Hoa hoang mang, sao đảm thuộc hạ giống như bị điểm huyệt đứng im một chỗ, câm như thóc thế này?
“Tránh ra, tránh ra. Phía trước làm sao thế, để tôi xem thử!”
Chúc Phong Hoa tách một đường trong đám đông ra, đi lên phía trước.
Ông ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng há hốc mồm, sốc đến nỗi không khép được miệng.
Hóa ra, đứng trước mặt bọn họ là vô số binh sĩ được trang bị vũ trang đứng đều thẳng tắp.
Xung quanh còn có cả xe tăng, xa bọc thép, xe địa hình vũ trang, phía xa có cả máy bay trực thăng và máy bay chiến đấu!
Ôi trời ơi, bọn họ thể mà lại xông vào một căn cứ quân sự bí mật.
Lúc Chúc Phong Hoa và đám thuộc hạ của ông ta đều đang sững sờ thì Vương Đạo Phương đã hô lên: “Vào trạng thái chiến
đấu!”
Rầm rập!
Các binh sĩ ở hiện trường lập tức tản ra, bao vây toàn bộ đám Chúc Phong Hoa.
Lách cách!
Tiếng nạp đạn vào súng tiểu liên trong tay các chiến sĩ vang lên, vô số họng súng chĩa thẳng vào đám người Chúc Phong Hoa.
Ngay cả xe tăng và xe bọc thép ở xung quanh cũng từ từ khởi động, giương cao nòng súng, nhắm chuẩn vào nhóm Chúc Phong Hoa.
“Ra lệnh cho các người từ bỏ phản kháng, lập tức đầu hàng. Kẻ nào chạy trốn hoặc phản kháng, giết không luận tội”
Giọng nói đanh thép của Vương Đạo Phương lại vang lên, cuối cùng đám Chúc Phong Hoa bị bao vây tứ phía mới hoàn hồn.
Tất cả đều vội vàng vứt vũ khí trong tay xuống, giơ tay đầu hàng.
Mặt Chúc Phong Hoa đầy tuyệt vọng, ông ta giơ hai tay lên, đau khổ nói: “Thủ trưởng Vương, đây là hiểu lầm thôi."
| Trần Ninh dẫn Vương Đạo Phương, Điển Chử và những người khác đi qua.
Trần Ninh nhìn Chúc Phong Hoa: “Là hiểu lầm à, tôi thấy đâu phải.
Vừa nãy tôi nghe rất rõ ràng, các người la lối cái gì mà bắt sống Trần Ninh, băm vằm đến chết.”
Chúc Phong Hoa run rẩy nói: “Vừa rồi chúng tôi đùa thôi."
Trần Ninh hờ hững nói: “Tiếc là tôi tưởng thật mất rồi!
Người đầu, bắn chết tên cầm đầu Chúc Phong Hoa. Còn những kẻ khác, đưa đến nhà tù quân sự để lao động cải tạo”
Trần Ninh vừa dứt lời thì lập tức có hai binh sĩ tiến lên, tóm lấy Chúc Phong Hoa ra.
Chúc Phong Hoa từng có duyên gặp Vương Đạo Phương rất nhiều lần, ông ta run rẩy nói: “Thủ trưởng Vương, cứu tôi.”
Vương Đạo Phương thờ ơ nói: “Thiếu soái Trần đã từng cho các người rất nhiều cơ hội rồi, nhưng tiếc là nhà họ Chúc các người chẳng những không quý trọng mà ngày càng táo tợn hơn, khuyên ông kiếp sau nên làm người tốt”
Chúc Phong Hoa nghe thế thì cả người run lẩy bẩy, nhìn Trần Ninh với vẻ mặt không dám tin: “Thiếu soái Trần?”
Vương Đạo Phương: “Đúng vậy, đây chính là ân nhân của tôi, cũng là thiếu soái của quân đội biên giới phía Bắc, Trần Ninh. Giờ ông nên hiểu, ông chỉ có con đường chết thôi đúng chứ?”
Chúc Phong Hoa nghe Vương Đạo Phương nói thế thì hai chân mềm oặt, tuyệt vọng nhìn Trần Ninh, lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể thể được."
| Vương Đạo Phương xua tay, ra lệnh cho hai binh sĩ: “Đưa đi!”
Chúc Phong Hoa bị đưa đi chưa được bao lâu thì một tiếng súng vang lên, tuyên bố mạng sống của ông ta dừng lại ngay giờ phút này.
Lúc này, Đồng Kha mở lớn mắt, khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ ửng vì phấn khích và kích động.
Cô nhìn chằm chằm Trần Ninh, trong lòng điên cuồng hét lên: Anh rể mình là thiếu soái biên giới phía Bắc, anh rể mình là thiếu soái biên giới phía Bắc, đúng là ngầu quá đi mất.