CHIẾN KÝ WORTENIA (WN)

Chương 42: Quyết định của người bị triệu hồi




Ngày 227 sau khi bị triệu hồi tới thế giới khác.

(Cuối cùng....Mình đã quá ngây thơ huh...)

Ryouma nhìn vào trần nhà khi đang nằm trên giường trong phòng ngủ của mình trong lầu đài hoàng gia.

Trong tấm trí cậu, thái độ cứng đầu và chắc chắn của công chúa Lupis hiện ra.

Ryouma được gọi đến diện kiến vào buổi sáng để nhận danh hiệu nam tước và vùng Wortenia Peninsula từ nữ hoàng Lupis.

Đó là tình thế mà cậu không ngờ tới.

Bởi vì cậu vừa mới nói chuyện với chị em Marfisto về địa điểm tiếp theo của cậu.

Tuy nhiên, cậu không thể từ chối phần thưởng.

Tất nhiên, không phải là vì cậu vui vì được thưởng.

Nhưng vì cậu đã chú ý.

Đằng sau thái độ của Lupis, cậu thấy được nôi sợ của cô ây với bản thân cậu.

Và còn ý sát khí tỏa ra từ Meltina đứng bên cạnh cô ấy.

Nếu Ryouma từ chối, Meltina chắc chắn sẽ ra lệnh cho các hiệp sĩ trong phòng tấn công ngay.

Họ đang rất sợ người được gọi là Mikoshiba Ryouma.

Cậu đã nhận ra chuyện đó, vì thế đạu đã tránh việc phản hồi ngay lập tức.

Nhưng trên hết, cậu đang suy nghĩ tại sao quyết định đó lại được thực hiện.

(Trước hết, tại sao họ không muốn mình từ chối, mục tiêu của họ là gì...)

Trong suốt cuộc diện kiến.

Ryouma đã có thể kìm nén sự tức giận đối với Lupis, và đã có thể nói ra những lời cảm kích.

(Wortenia Peninsula huh...Tự nhiên tình hình trở nên lạ... Người phụ nữ chêt tiệt!)

Ryouma nghĩ về sự kiện diễn ra lúc sáng và nguyền rủa người gây ra chuyện đó.

Mặc dù cậu không nói ra.

không có ai trong phòng ngoài cậu.

Cậu đã bảo chị em nhà Marfisto rời phòng để cậu có thời gian suy nghĩ một mình.

Ánh hoàng hôn chiếu từ ngoài cửa sổ nhuộm đỏ gương mặt cậu.

Thái độ của cậu hiện giờ lạnh như băng, mặc dù trong thâm tâm cậu đang rất tức giận.

Đôi mắt cô ta chứa đầy sát khí.

Sự tức giận khi bị phản bội bởi một người mình tin tưởng.

Mặc dù cố gắng kìm chế nhưng sự thù ghét đối với Lupis vẫn đang lớn dần.

Cậu nghĩ rằng mình đã ngu ngốc từ lúc đầu, vì đã tin cô ta.

Nhưng hiện giờ, cậu không thể hành động liều lĩnh.

Ít nhất là bây giờ...

Bởi vì, người phản bội cậu chính là chủ của lâu đài này, nữ hoàng của đất nước này.

(Tai mắt ở khắp nơi...Mình cần phải cẩn thận...Bởi vì có khả năng mình sẽ bị theo dõi...Mà hiện giờ cúng không tốt nếu mình nói ra sự bất mãn...Nhưng tình hình hiện giờ tệ hơn so với lúc mà mình giết tên Gaies đó...)

Ryouma có làm rõ mọi thứ trong đầu mình cho đến khi đầu óc cậu trở nên tê liệt.

Ryouma rất khó khăn để có thể trốn ra khỏi đế quốc Ortomea, nhưng lúc đó cậu đã thành công.

Tuy nhiên, bây giờ thì khác.

Điều kiện và tình hình hiện tại quá khác so với lần trước.

Điều đó nghĩa là trốn thoát khỏi nơi đầy dường như điều không tưởng.

(Đầu tiên, có quá nhiều người biết tên và mặt mình...Và nếu Lupis động tay đến Hội, mình sẽ không thể sống được, vì mình chỉ có thể làm việc thông qua hội...)

Theo như thư của Lupis, cô ấy đã giải thích với Hội và chứng minh sự vô tội của cậu.

Nói cách khác, nếu Lupis nói rằng cô ấy không biết gì về lá thư đó hay là những gì tôi viết chỉ là nói dối, thì mọi thứ sẽ đảo lộn.

Khi lời nhân chứng rút lại lời khai , Ryouma sẽ mất đi sự trong sạch một lần nữa.

(Chết tiệt...Để cho hoàng gia giữ quyền lực cũng rắc rối ghê...)



Cậu muốn nôn mửa khi nhớ lại mình đã vui như thế nào khi chứng minh được sự vô tội.

Có thể nói rằng việc này xảy ra là vì cậu đã đánh giá thấp sức mạnh của hoàng gia.

Dù thế nào đi chăng nữa, khi chúng ta nói về quyền lực của một quốc gia, ai cũng sẽ nói rằng quyền lực đó rất lớn.

Bởi vì, với sức mạnh của một quốc gia, một người có thể biến trắng thành đen, đen thành trắng.

(Mình muốn rời khỏi đất nước này càng nhanh càng tốt...Nhưng, có vẻ như bất khả thi rồi huh..Một vài hiệp sĩ đã được bố trí xung quanh, với mục địch bảo vệ chúng ta...Nhưng mình cá rằng, nếu chúng ta hành động ngu ngốc, họ chắc chắn sẽ giết chúng ta...Kuh! Mình đúng là ngu ngốc khi tin những gì Lupis nói...Đợi cho đến khi lễ đăng quang của cô ta kết thúc! Chết tiệt! Đừng có đùa nữa...)

Lúc đầu, ngay khi cuộc nội chiến kết thúc, cậu đã định rời đi ngay.

Đó chính là lý do mà Ryouma đa làm mọi thứ để chiến thắng.

Cạu muốn tránh các mối quan hệ thân thiết hơn mức cần thiết với các quý tộc.

Cậu đã không chú ý tới việc những người xung quanh cảm thấy cậu ra sao.

Sai lầm đó đã trở nên nghiêm trọng.

Hiên giờ, hơn một tháng đã trôi qua kể từ khi cuộc nội chiến kết thúc.

Ryouma vẫn còn ở trong lâu đài dù cho tội trạng của cậu đã bị xóa.

Bởi vì nữ hoàng Lupis đã khẩn thiết xin cậu.

Lúc đầu, Ryouma nghĩ rằng việc đó chỉ là do lo lắng.


Sự lo lắng khi phải gánh trách nhiệm của cả một quốc gia.

Người cô ấy tin tưởng bị phạt, Ryouma nghĩ rằng dự hiện diện của cậu sẽ giúp cô ấy giảm bớt căng thẳng đi một chút, nhưng điều đó hoàn toàn sai lầm.

Ryouma được bảo phải ở yên trong phòng hơn một tháng.

Điều cậu ấy làm hằng ngày chỉ là ăn ngon, tập luyện cùng với Lione và hai chị em Marfisto.

Và nói chuyện cùng với Bolts và Genou để giết thời gian.

Đó là những ngày bình yên duy nhất của cậu kể từ khi cậu bị triệu hồi.

Tuy nhiên, đó chỉ là câu truyện tiền đề cho việc cậu không thể rời khỏi đây.

Nếu cậu nhận ra mình vẫn còn ở trong quốc gia đó ngay từ đầu, cậu đã không sử dụng những ngày đó như thế.

Hiên giờ, điều cậu cần là sự yên tĩnh để suy nghĩ.

Ryouma phân tích tình hình hiện tại.

(Mình không thể tin được cô ta lại phá bỏ lời hứa...Quên nó đi, mình đã quyết định không nghĩ về thứ đó rồi...Mình đã giúp cô ta quá nhiều, và cũng đã tin tưởng cô ta quá nhiều...)

Cậu hiểu rằng cô ấy đang sợ mình.

Đó chính là lý do cậu định rời khỏi quốc gia này ngay lập tức.

Tuy nhiên, nỗi sợ trong Lupis có vẻ như không dễ dàng biến mât chỉ bởi việc cậu rời khỏi đất nước.

(Wortenia Peninsula huh? Nếu mình suy nghĩ rõ ràng thì, đó là một phần thưởng lớn...Nhưng Lupis sẽ không bao giờ ra quyết định này, và cô ta biết điều đó....Bởi vì bổ nhiệm một người thưởng làm quý tộc trong thời điểm như thế này sẽ chỉ châm ngòi cho một cuộc nổi loạn khác...Chính quyền của Lupis vẫn chưa ổn đinh. Nếu cô ấy ra quyết định này với mình....vậy thì ắt hẳn có gì đó đằng sau nó.)

Thứ mà cô ấy định cho Ryouma là danh hiệu quý tộc và vùng lãnh thổ.

Nếu nghĩ bình thưởng, thì việc đó có thể coi là đại thành công.

Tuy nhiên, Ryouma không ngu ngốc đến mức suy nghĩ như thế.

Nữ hoàng Lupis ban cho Ryouma danh hiêu quý tộc và lãnh thổ mà không thông qua bất cứ cuộc thảo luận nào, làm ngơ lời hứa trước đó của bản thân.

Nếu cô ấy thật sự muốn mượn sức mạnh của Mikoshiba Ryouma, cô ấy sẽ không bao giờ làm như vậy.

Cô ấy chỉ cần nói rằng cô ấy có lẽ sẽ cần giúp đỡ trong tương lai.

Tình hình hiện tại của cậu.

Tình hình hiện tại của vương quốc Rozeria.

Và thái độ và biểu hiện của nữ hoàng Lupis.

Bằng việc xâu chuỗi các thứ đó trong đầu, cậu ngay lập tức hiểu ra ý định thực sự của nữ hoàng Lupis.

(Mình hiểu rồi....Cô ta muốn giam cầm mình huh...)

Điều đầu tiên và cũng là điều quan trọng nhất, rõ ràng cô ấy không được bình thường khi ban cho Ryouma lãnh thổ bởi vì cô ấy sợ Ryouma.

Nếu đã vậy thì ắt hẳn sẽ có thứ gì đó hạn chế hành động của cậu bằng việc ban cho cậu danh hiệu quý tộc.

(Đầu tiên, mình nên nghĩ về cái Wortenia Peninsula mà mình được ban cho...Chắc chắn chỗ đó có vấn đề. Đầu tiên, nó giáp với quốc gia láng giềng có mâu thuẫn...Bởi vì Lupis đã ban cho cậu ấy vùng đất với áp lực như thế, không có cách nào để cậu từ chối nó...Để có thể từ chối, cậu cần phải có một lý do chính đáng...Một lý do tốt....Cố lên, suy nghĩ đi!)


Để có thể từ chối danh hiệu quý tộc và lãnh thổ, cậu cần môt lý do hiệu quả mà không đụng chạm gì tới cô ta.

Nếu cậu từ chối thẳng thừng, điều đó chỉ bôi nhọ chính quyền của Lupis thôi.

Tất nhiên, Ryouma không quan tâm nếu việc đó xảy ra với Lupis, nhưng tình hình sẽ như thế nào nếu cậu làm việc đó?

Lupis và Meltina chắc chắn sẽ giết Ryouma bằng mọi cách.

Nghĩa là dù có nhận hay không, cậu vẫn sẽ thấy địa ngục.

“Mình đã quá ngây thơ...”

Ryouma tự chế nhạo bản thân.

Cậu cảm thấy như mình không thể thắng được cái sức mạnh được gọi là quốc gia.

Dù cho cậu có thể thắng được cá nhân Lupis nhưng cậu không thể dễ dàng thắng được chính quyền của cô ta.

Ở một nơi mà sự chống đôi sẽ bị phạt năng, cậu không nên làm như thế.

Nói cách khác, về mặt mạng sống, Ryouma yếu hơn Lupis.

Cậu tự hỏi mình nên làm gì trong tình thế này...

(Thứ có thể đấu lại một quốc gia là một quốc gia khác..)

Ryouma cuối cùng cũng đã đi đến được kết luận.

“Có vẻ như ngài đang gặp rắc rối, thưa lãnh chúa..”

Một người đột nhiên nói với Ryouma trong khi cậu đang đăm chiêu suy nghĩ.

Ryouma ngay lập tức đứng dậy và lườm về phía chủ nhân của giọng nói.

“Sao ông vào đây được Genou?”

“Tất nhiên là từ cửa...”

Genou đáp lại câu hỏi của Ryouma với thái độ bình thản.

“Ông muốn gì? Tôi không nhớ là có gọi ông?”

“Đúng vậy, ngài không gọi tôi, thưa lãnh chúa.”

Genou đáp lại Ryouma một cách nhẹ nhàng và ngồi xuống ghế.

“Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ tình hình. Về Wortenia Peninsula... Có vẻ như nó là một vùng đất rắc rối...”

“Tại sao ông biết điều đó?!”

Ryouma nheo mắt nhìn Genou.

Ryouma còn chưa kể cho hai chị em, nhưng ông già này đã biết về điều đó.

“Nghề nghiệp của chúng tôi là tìm kiếm. Việc này dễ như đi bộ ấy mà.”


“Tôi hiểu rồi... Tôi nghĩ ông nói đúng.”

Ryouma đồng ý với Genou.

Genou đến từ gia tộc có kinh nghiệm trộm cắp và ám sát.

Nên họ tìm được thông tin rất dễ dàng.

“À thì... Tôi vừa được nhờ một số việc từ cặp sinh đôi đó. Họ nói rằng lãnh chúa đang có hành động lạ. Đó chính là lý do mà tôi và Sakuya đã cố tìm ra lý do.”

“Hai người họ?”

Genou gật đầu.

Có vẻ như hai chị em đã nhận ra sự thay đổi trong hành vi của Ryouma, và họ đã nhờ Genou làm gì đó.

Có thể nói rằng khả năng nhận xét tình hình của họ rất tuyệt vời.

“Vậy, ông có biết chúng ta đang gặp phải tình trạng gì không?”

“Vâng... Đúng là rắc rối. Tuy nhiên, chuyện gì cũng có mặt sáng cả.”

“Mặt sáng? Tình hình này có mặt sáng nào chứ?!”

Ryouma vôt thức nói lớn.

Tất cả mọi chuyện đều theo mong đợi của Lupis.

Ban cho lãnh thổ.


Và lãnh thổ chứa đầy rắc rối.

Tuy nhiên, Genou lắc đầu.

“Thưa lãnh chúa... Hãy nắm bắt sự mong đợi của nữ hoàng Lupis. Và rồi, chúng ta sẽ tự mình xây dựng sức mạnh.”

Ryouma không thể ngay lập tức gật đầu với những gì Genou vừa nói.

Bởi vì , đó là thứ mà cậu đã nghĩ đến lúc nãy.

“Lãnh chúa, ngài không tin vào chúng tôi ư?”

Câu nói của Genou găm vào tim Ryouma.

“Chúng tôi đã quyết định rồi. Lione-dono, Bolts-dono và tất nhiên là cả hai cô gái trẻ nữa...”

Genou nhìn thẳng Ryouma.

Lời nói của ông ấy truyền tải ý định mạnh mẽ của ông.

“Đúng vậy! Tại sao cậu không nói gì với chúng tôi vậy nhóc...”

“Chỉ huy trẻ! Tôi sẽ đồng hành cùng cậu đến bất cứ đâu!”

Cánh cửa mở tung, Lione, Bolts , Sakuya và cả hai chị em xuất hiện.

Có vẻ như họ đã quyết định giống như những gì Genou vừa nói.

*Fuuh*

Thái độ của Ryouma trở nên thư thái hơn.

“Tôi không đảm bao được mọi thứ đâu đấy? Bởi vì tôi chỉ là một người thường chưa bao giờ quản lý lãnh thổ trước đây...”

Genou gật đầu để đáp lại lời của Ryouma.

Tất cả mọi người có mặt đều hiểu điều đó.

Nhưng họ vẫn tin vào con người tên Mikoshiba Ryouma.

“Có thể thừa nhận được việc đó đã là tuyệt vời rồi, lũ quý tộc thật bẩn thỉu vì lúc nào chúng cũng giả vờ cả!”

Lời nói của Lione đã đại diện cho tất cả suy nghĩ của mọi người.

Họ bắt đầu ngồi xuống xung quanh chiếc bàn và quyết định kế hoạch tương lai.

Đầu tiên, họ nghĩ về cách để đáp lại Lupis ngày mai.

Bởi vì ngày mai là hạn chót cho lời phản hồi.

Ngày mai, cậu sẽ phải quyết định mình có nhận danh hiệu và lãnh thổ hay không.

Tất cả họ đều thức cả đêm để lên kế hoạch.

“Dù sao thì, cô ta cũng có được cái vị trí để lo lắng.”

Lời nói của Ryouma có vẻ lạnh lùng.

Có thể nói rằng câu nói đó chứa đầy sự tức giận.

“Cậu cảm thấy tức giận vì chuyện đó sao?”

Lione nhìn Ryouma.

“Để xem... Dù sao thì tôi cũng không có đự dịnh tha thứ cho cô ta vì quyết định đó...”

Ryouma vừa đáp lại vừa cười.

Mọi người trong phòng đang nhìn mặt Ryouma đều cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

Đây chính là tiếng cười của một con quỷ.

Chứa đầy sự hiểm ác và thù ghét.

Bóng tối sâu thẳm chứa đầy tham vọng.

(Lupis....Tôi không biết cô đang ở trong tình thế nào...Nhưng cô đã phản bội tôi...Được thôi, dù sao đó cũng là lỗi của tôi khi để mình bị lừa thế này...Nhưng lần này, tôi sẽ bắt cô phải trả giá!)

Tối hôm đó, đèn phòng cậu vẫn bật cho đến tận sáng hôm sau.