Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Phương Nam Dũng Khởi Phần 3

Chương 8: Thế cục 3




Chương 8: Thế cục 3

Chương 8 thế cục 3

Trầm tư một lúc lâu, Lý Kế Nguyên lúc này lại nghĩ đến vấn đề của đám người tại thành Tĩnh Khang . Hắn lên tiếng nói rằng:

- Bẩm vương gia đám người Hàn Tín và Hạng Vũ lão tướng lần đầu tiên nhìn thấy. Cũng như chiến tích của bọn chúng tại thành Tĩnh Khang. Có thể khẳng định rằng bọn chúng là một đám mãnh tướng.

- Nhưng ý chí phục quốc của chúng thật sự rất mạnh. Liệu rằng chúng ta bây giờ giúp đỡ chúng đánh Đại Tần. Sau này khi chúng xây dựng nên hai quốc gia Đại Sở và Đại Tề. Liệu có chịu nghe mệnh lệnh của chúng ta hay không.

Lý Kế Nguyên vừa nói vậy, Trần Thiên Ân lúc này nở một nụ cười thâm trầm sau đó nói rằng:

- Lý tướng quân ngươi hãy nhớ lấy một điều. Cửu Châu lớn như vậy, chúng ta cho dù có tiêu diệt hết các đại quốc lúc này. Thì vẫn còn một loạt các tiểu quốc tại phía Bắc.

- Nói một cách đơn giản, tiêu diệt các nước thống nhất toàn bộ Cửu Châu. Không phải là xóa bỏ đi tất cả các quốc gia. Mà là yêu cầu tất cả các quốc gia phải trở thành quốc gia phụ thuộc của chúng ta.

- Nói một cách khác hiện nay chỉ có 5 quốc gia tạo ra uy h·iếp lớn nhất đối với Đại Việt lúc này . Một là Đại Tần, hai là Đại Minh, ba là Đại Đường bốn là Đại Hán năm chính là Đại Tùy. Chỉ có tiêu diệt năm quốc gia này. Lúc đó các tiểu quốc tại phía bắc, mới hoàn toàn như chim bay loạn trong rừng lớn. Ngoài việc đầu hàng chúng ta thì không thể nào có thể chống lại được.

- Ngày mà năm quốc gia này bị chúng ta tiêu diệt. Là ngày tất cả các quốc gia nhỏ khác đã hoàn toàn không đủ sức mạnh uy h·iếp chúng ta nữa.



- Dù sao lúc đó Đại Việt với cương thổ bao la, dân cư lên đến vài tỷ người. Bất kể là tiềm lực kinh tế hay quốc phòng. Cũng như văn hóa dân chính của chúng ta lúc đó đã đạt đến đỉnh cao .

- Lý tướng quân nghĩ rằng lúc đó các tiểu quốc kia sẽ lựa chọn thế nào.

Trần Thiên Ân vừa nói vậy, Lý Kế Nguyên lúc này rơi vào trầm tư. Qua một lúc ông ta thở dài nói rằng:

- Nếu Đại Việt thật sự có một ngày sẽ thống nhất Cửu Châu. Đánh bại các quốc gia khác. Vậy thì các tiểu quốc kia, lão tướng nghĩ rằng hoặc là sẽ trực tiếp thuần phục. Phá bỏ đi tên nước, sáp nhập trở thành một vùng đất của chúng ta. Hoặc sẽ lấy tư cách là một tiểu quốc phụ thuộc nghe theo mệnh lệnh của chúng ta.

Trần Thiên Ân nghe vậy thì mỉm cười hài lòng. Sau đó gật đầu lên tiếng nói rằng:

- Chính vì vậy cho dù chúng ta có để hai tên Hạng Vũ và Hàn Tín kia. Dựng ra hai quốc gia Đại Tề và Đại Sở thì đã làm sao.

- Chỉ cần một ngày Đại Việt ta hùng mạnh thì một ngày chúng mãi mãi chỉ có thể là quốc gia phụ thuộc. Thậm chí bọn chúng thân là hoàng đế, nhưng hàng năm nguyên tiền cống nạp cho chúng ta. Chẳng khác nào giúp cho chúng ta quản lý một vùng đất, mà lại phải nộp thuế cho chúng ta cả.

- Quan trọng nhất Lý tướng quân hãy nhớ kỹ. Hoa nhà ấm có đẹp. Nhưng không bao giờ có thể so được với một bông hoa lớn lên tại vùng đất khắc nghiệt. Nó không chỉ đẹp mà còn mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.



- Vậy nên để các tiểu quốc này tồn tại. Sẽ giúp cho lực lượng hậu duệ của chúng ta sau này, có một chút gọi là đá mài dao và sự uy h·iếp.

- Một phần nếu sau này có tiểu quốc nào đó lại nảy sinh ý nghĩ muốn làm loạn. Không nghe mệnh lệnh của chúng ta. Lúc đó cho đám tiểu bối thế hệ sau, bắt đầu mang quân đi đánh phạt .

- Mục đích chính là vừa rèn luyện quân lính cũng như tăng cường kinh nghiệm cho thế hệ sau. Giúp cho chúng mãi mãi không bao giờ đánh mất đi sự khát máu của tổ tiên. Cũng như quên đi việc xây dựng q·uân đ·ội, để bảo vệ một đất nước mạnh mẽ và phát triển.

Nghe Trần Thiên Ân nói vậy. Lý Kế Nguyên lúc này cũng sững sờ, nhìn về phía Trần Thiên Ân mà run rẩy trong lòng. Qua lời nói của Trần Thiên Ân, ông ta lúc này vậy mà đã phát hiện ra một vài vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Tuy Trần Thiên Ân vừa rồi chỉ là nói muốn để lại các tiểu quốc tại phía bắc và một số tiểu quốc tồn tại bên ngoài rìa của vùng đất Đại Việt . Vừa tạo ra uy h·iếp cho thế hệ sau . Không cho phép những kẻ tiếp quản Đại Việt sau này, lơ là cảnh giác hoặc buông lỏng bản thân.

Nhưng một phần quan trọng cũng chính là rèn luyện cho thế hệ sau. Về kinh nghiệm chiến trường, cũng như âm mưu chính trị . Khi phải đối mặt với lực lượng các tiểu quốc này.

Quan trọng nhất một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Lý Kế Nguyên lúc này . Đó chính là Trần Thiên Ân liệu có thể cho các thế gia của Đại Việt đang tồn tại lúc này. Bất kể là nội tộc, hay ngoại tộc trở thành đá mài dao cho các thế hệ tương lai. Con em tiếp nối của họ Trần hay không.

Một khi Đại Việt thống nhất Cửu Châu. Lúc này uy h·iếp từ ngoại tộc gần như bằng không. Vậy uy h·iếp lớn nhất đối với Đại Việt lúc đó, sẽ là từ chính nội bộ của Đại Việt.

Nói cách khác Cửu Châu thống nhất thì đồng nghĩa cuộc chiến sắc tộc sẽ bắt đầu. Vấn đề này tuy rằng không thể nào bùng phát lên các cuộc chiến lớn . Nhưng cuộc chiến trong chính trị sẽ liên tục diễn ra . Đến lúc đó các hậu duệ của họ Trần tiếp nối giang sơn, mà đám người Trần Thiên Ân đánh xuống. Sẽ cùng các phe phái so đấu chính trị, âm mưu quỷ kế.

Nghĩ đến vấn đề này, Lý Kế Nguyên cảm giác tương lai người của các gia tộc sẽ vô cùng khốn đốn. Trừ khi bọn họ trở thành lực lượng tiểu gia tộc, hoàn toàn thoát khỏi vũng bùn chính trị của Đại Việt. Nếu không người của các gia tộc sẽ luôn luôn bị hoàng thất chú ý . Bọn họ sẽ trở thành một công cụ mài dũa con em của họ Trần trong thời gian tới.



Nhìn thấy điệu bộ của Lý Kế Nguyên, Trần Thiên Ân lúc này trong lòng chỉ nở một nụ cười thú vị. Có điều hắn ta lại không hề sợ hãi khi để cho đám người các gia tộc biết về mục đích của mình.

Một phần chính là thời gian còn rất dài. Các gia tộc này tiếp tục phát triển, thì mới có thể trở thành đá mài dao cho thế hệ tiếp theo của con em họ trần.

Nhưng lúc này tiết lộ ý định cho chúng thì chúng sẽ càng trở nên ngoan ngoãn và nghe lời. Dù sao thế hệ này, họ Trần quá mạnh và không cần thiết phải đi mài giũa làm gì. Vì vẫn còn mấy đại quốc nữa, đang để cho vô số con em họ trần cầm kiếm mà chém g·iết.

Nhưng những người có gia tộc thế hệ này hoặc thậm chí thế hệ tiếp theo. Sẽ dựa theo quy củ làm việc cho Trần Thiên Ân. Để tránh bị họ Trần sử dụng như đá mài dao, huấn luyện con em của mình.

Nhưng các thế hệ sau nữa thì sao. Thời gian qua đi, uy h·iếp của Hoàng Tộc sẽ dần dần lu mờ. Lúc họ không có sự nhắc nhở của một thế hệ già tuổi. Thì người của các gia tộc này không sớm thì muộn sẽ bắt đầu biểu hiện mà thôi.

Đến lúc đó cũng là lúc thời đại của các thế hệ tiếp theo họ Trần sẽ nắm quyền. Mục tiêu của Trần Thiên Ân hoàn thành. Tạo ra một kẻ thù cho các thế hệ tương lai của họ Trần mài giũa. Cũng như để cho chúng luôn luôn tăng cao tinh thần cảnh giác. Không bị sự phồn hoa của đất nước này, làm đánh mất đi sự khát máu. Cũng như quên đi những kẻ thù đang kề dao vào cổ chúng . Nghĩ đến đây hắn nở một nụ cười, nhìn về phía Lý Kế Nguyên nói rằng:

- Được rồi Lý tướng quân ngài hãy chuẩn bị đi. Có lẽ vài hôm nữa ta sẽ mang theo đại phu nhân và ngũ phu nhân rời đi.

- Vậy nên trong mấy ngày này, lý tướng quân hãy bắt đầu tiếp quản quân quyền. Cũng như xem xét có vấn đề gì mà ngươi không giải quyết được thì báo cáo lại với ta. Đề phòng lúc ta rời đi, lại phải thông qua thư tín liên lạc xử lý các việc này thì rất phiền phức.

- Tuân lệnh, lão tướng tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của An Vương.

Trần Thiên Ân nghe vậy thì gật đầu, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Lý Kế Nguyên rời đi. Bản thân hắn thì ngồi đó rơi vào trầm tư. Qua một lúc Trần Thiên Ân cho gọi Trần Huyền Vũ và Phạm Thị Dung đến. Nhìn về phía hai người bọn họ hắn lên tiếng nói rằng: