Chương 45 Lý Ngọc Thảo
Tại một tiệm cầm đồ tại một khu vực nội thành tại thành Trường An. Lúc này một người thiếu nữ tầm hơn 20 tuổi, khuôn mặt có thể nói vô cùng xinh đẹp, dáng người thướt tha. Đang nghiêm chỉnh lắng nghe một người đàn ông bịt mặt nói chuyện.
- Bẩm công chúa Trần Thương Vũ theo như ta đánh giá là một kẻ có tài năng, đặc biệt khá quyết đoán và lãnh khốc. Kẻ này hiện nay được xếp vào hàng dòng chính của họ Trần.
- Đặc biệt hắn bây giờ trở thành người đại diện cho Đại Việt, tiếp quản tất cả các chi mạch của Đại Việt trong lòng Đại Đường, lúc này thế lực của hắn có thể nói rất lớn.
- Nếu công chúa có ý định hợp tác với hắn, ta nghĩ đây cũng là một điều tốt. Nhưng tốt nhất nên chỉ sử dụng thế thân cùng hắn đàm phán, bằng không nếu như hắn giở trò. Vậy thì chúng ta sợ rằng sẽ bị hắn khống chế.
Nghe người đàn ông bịt mặt nói vậy, ngươi thiếu nữ lúc này gật đầu sau đó nói rằng.
- Mộc đại nhân ngươi vất vả rồi, có điều trong thời gian tới hãy hạn chế lui tới đây. Dù sao tên Trần Thương Vũ kia mới tiếp quản quyền lực, hắn chắc chắn sẽ cử người theo dõi ngươi.
Nghe cô gái này nói vậy, người đàn ông bịt mặt này không phải ai khác chính là Mộc Thanh Khải. Hắn lúc này gật đầu sau đó lên tiếng nói rằng.
- Việc này công chúa yên tâm, lúc đến đây ta đã cắt đứt hết tất cả tai mắt của Đại Việt rồi. Có điều ta thấy với thế lực của Trần Thương Vũ lúc này công chúa hợp tác với hắn tuyệt đối là có lợi nhất.
Người thiếu nữ nghe vậy thì gật đầu, cô ta tên là Lý Ngọc Thảo là con gái của Lý Kiến Thành. Thời gian qua cô ta bị Lý Thế Dân t·ruy s·át suốt, nhưng khi nghĩ đến cảnh người nhà mình bị tàn sát, lòng thù hận của cô ta và Lý Thế Dân là không thể nào xóa nhòa.
Trầm tư một lúc lâu cô ta nhìn về phía Mộc Thanh Khải sau đó nói rằng.
- Việc này ta đã biết, Mộc đại nhân ngươi hãy rời đi trước, khi nào có việc ta sẽ liên hệ.
- Vâng.
Mộc Thanh Khải vừa rời đi, lúc này một người thanh niên với một người thiếu nữ đi vào trong phòng. Người thiếu nữ tên là Minh Nguyệt, là tì nữ cũng là thuộc hạ tâm phúc của Lý Ngọc Thảo. Người con trai tên là Ngọc Thanh, cũng là thuộc hạ tâm phúc của Lý Ngọc Thảo.
Nhìn về phía hai người họ, lúc này Lý Ngọc Thảo lên tiếng nói rằng.
- Minh Nguyệt ngươi điều tra thế nào rồi.
- Bẩm công chúa tên Trần Thương Vũ kia có thể nói là có một chút tài năng. Thời gian qua chỉ dựa vào mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã có thể khiến cho các đại gia tộc của Đại Đường bắt đầu phải nghĩ cách đối phó hắn.
- Có điều tên này vài hôm lại ra vào kỹ viện, một lần nghe nói còn gọi rất nhiều cô nương vung tiền như rác.
Lý Ngọc Thảo nghe vậy thì gật đầu, cô ta muốn báo thù Lý Thế Dân trả thù cho phụ thân và người nhà mình. Nhưng lực lượng mà cô ta có quá ít, ngoài một ít tâm phúc của Lý Kiến Thành để lại, cộng với trong thời gian qua cô ta không ngừng phát triển thế lực . Nhưng nói chung thế lực của cô ta quá nhỏ yếu so với một Đại Đường hùng mạnh lúc này.
Hiện nay cô ta cần nhất là một đồng minh, nhưng các thế lực trong lòng Đại Đường lại toàn đầy ý xấu . Kết minh với bọn chúng chẳng những không được lợi, thậm chí có thể cô ta bị bán đứng bất kỳ lúc nào không hay.
Hiện nay Trần Thương Vũ xem ra là một đối tượng vô cùng đáng để hợp tác. Có điều cô ta cũng không vội vàng kết luận ngay, mà không ngừng dò xét cũng như kiểm tra xem tên này có đủ tài năng, khiến cho cô ta hợp tác hay không.
Bởi vì cô ta lúc này thật sự tràn đầy nguy hiểm, thuộc hạ của Lý Thế Dân truy tìm cô ta từng ngày. Vậy nên vì mạng sống của mình, vì ước mơ trả thù cho người nhà, cộng với sự an toàn của đám thuộc hạ. Mỗi bước đi của cô ta tràn đầy chông gai và sự cẩn thận. Cô ta tuyệt đối không vì cảm tính của mình, mà đặt bản thân và thuộc hạ vào nguy hiểm.
Nghĩ đến những điều này, cô ta nhìn về phía hai tên thuộc hạ của mình sau đó nói rằng.
- Tối nay thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức rời khỏi đây. Đồng thời gửi tin tức cho Mộc Thanh Vũ, nói rằng nơi này không còn là địa điểm gặp mặt nữa.
Lý Ngọc Thảo vừa nói vậy, lúc này Ngọc Thanh lên tiếng nói rằng.
- Công chúa có cần phải như vậy hay không.
Lý Ngọc Thảo nghe vậy thì lắc đầu sau đó nói rằng.
- Mộc Thanh Khải sự trung thành của hắn chúng ta chắc chắn có thể tin tưởng được. Nhưng mà Trần Thương Vũ e rằng đã phái người theo dõi hắn, vậy nên rất có thể nơi này đã bị tai mắt của Đại Việt nhìn chằm chằm. Ngoài ra cho dù không phải vậy thì chúng ta vì sự an toàn cũng nên rời khỏi đây.
Nghe Lý Ngọc Thảo nói vậy hai thuộc hạ của cô ta cũng không nói nhiều, lập tức rời đi bố trí nhân thủ để bí mật đưa cô ta rời khỏi đây. Sáng ngày hôm sau, Hà Thị Nguyệt được mệnh lệnh của Trần Thương Vũ dắt theo thuộc hạ đến đây tìm kiếm, nhưng tiệm cầm đồ này đã đóng cửa.
Trần Thương Vũ sau khi biết được tin này thì nở một nụ cười thâm tường. Đồng thời trong lòng cũng không ngừng đánh giá vị công chúa lưu lạc của hoàng tộc Lý thị này cao thêm một chút.
Trong lúc Trần Thương Vũ và các thế lực của Đại Đường đang so đấu với nhau một cách êm đềm trong bóng tối. Thì tại vùng đất của Cao Ly lúc này Trần Thiên Ân cũng đang cau mày nghe thuộc hạ báo cáo tình hình.
- Bẩm vương gia trong thời gian qua, Jumong liên tục đối với các tướng lĩnh quan viên của Cao Ly thân cận Đại Việt ra tay thanh trừng.
- Mặc dù g·iết người thì không có, nhưng bãi nhiệm chức quan, hoặc chuyển bọn chúng đến những vùng đất làm quan viên nhàn tản thì rất nhiều.
Nghe Trần Sửu báo cáo, Trần Thiên Ân lúc này nhíu mày thật sâu. Hắn đã đến thành Bình Nhưỡng được mấy hôm, cũng đã bàn bạc với hoàng đế Jumong về việc hợp quân tiến công nước Bách Tề.
Có điều trong thời gian qua, hắn cũng cử người bắt đầu dò xét khu vực Cao Ly. Dù sao đây là vùng đất nước phụ thuộc xa nhất của Đại Việt lúc này, và nơi này Trần Thiên Ân đánh giá cũng là một yếu địa. Đại Việt cần phải nắm trong tay, để thực hiện kế hoạch tiền tệ trong thời gian tới.
Nhưng trải qua hơn một năm c·hiến t·ranh với các nước, Trần Thiên Ân đã bỏ lơ khu vực này. Đến hôm nay khi tin tức được xét lại, Trần Thiên Ân mới phát hiện Jumong vậy mà có ý định không thuần phục. Đã thế lại chuẩn bị đối đầu với trận chiến tại nước Bách Tề, mà thái độ Jumong lại rơi vào lưỡng lựu khiến hắn cũng có chút đau đầu.
Vào thời điểm này Trần Thiên Ân hiểu rằng không thể nào dùng vũ lực với Cao Ly được. Bởi vì khi hắn đến đây thì thám tử của hắn cũng đã báo cáo, Chu Hậu Chiếu cũng đã nhận mệnh lệnh của Chu Nguyên Chương đến đây, với ý định lung lặc hoàng đế Jumong của Cao Ly.
Nói cách khác Trần Thiên Ân lúc này mà tiến đánh Cao Ly, thì rất có thể Cao Ly sẽ nghiêng về phía Đại Minh, và Đại Minh cũng có thể đường đường chính chính đưa quân đến đây hỗ trợ. Dù sao tại ngoài biển Đại Minh còn để đấy 20 vạn quân.
Nghĩ đến những điều này, Trần Thiên Ân nhìn về phía Trần Sửu sau đó nói rằng.
- Ngươi đi gọi các tướng lĩnh của các bộ lạc đến đây cho ta, nhớ kỹ đừng gọi kẻ nào của người Cao Ly.
- Tuân lệnh.