Chương 1: Kế hoạch
Chương 1 kế hoạch
Ngày mùng 5 tháng 1 năm Thiên Quân thứ sáu. Lúc này tại Bạch Ngọc điện, Trần Thiên Khải đang tổ chức một buổi chiều hội đầu năm. Nhìn về phía các quan viên hắn lên tiếng nói rằng:
- Hiện nay năm mới đã bắt đầu. Trong năm nay chúng ta có nhiều việc để làm . Thứ nhất đó là phục hồi lại kinh tế, bị c·hiến t·ranh ảnh hưởng trong năm trước.
- Thứ hai tiến hành xây dựng lại hệ thống q·uân đ·ội. Bổ sung lực lượng những chiến sĩ t·ử t·rận, đồng thời tiến hành thanh lọc lại q·uân đ·ội một lần nữa. Đưa những chiến sĩ b·ị t·hương không có khả năng chiến đấu rời khỏi q·uân đ·ội. Trở về nhà sống cuộc sống bình thường.
- Thứ ba chính là lên kế hoạch phòng thủ tại các vùng đất biên giới. Đề phòng các quốc gia xung quanh của chúng ta xâm lấn.
- Thứ tư triển khai các kế hoạch mới, nhằm vào kẻ thù . Phá hoại kinh tế từ trong lòng lãnh thổ của chúng. Giúp cho Đại Việt ta vừa phát triển kinh tế, lại vừa từng bước xâm nhập vào địa bàn của kẻ thù . Khống chế kinh tế của chúng.
Nghe Trần Thiên Khải nói vậy thì các quan viên của Đại Việt đánh mắt nhìn nhau. Qua một lúc Lê Lợi đứng ra nói rằng:
- Bẩm bệ hạ cuộc chiến vừa rồi nếu nói về tổn thất lớn nhất của nước ta gặp phải. Đó chính là việc 34 thành trì tại vùng đất giao giới của Đại Việt ta và khu vực Thảo Nguyên bị cắt đứt.
- Việc này khiến cho quá trình lưu thông hàng hóa của ta đến Thảo Nguyên. Đều phải đi qua lãnh thổ của Đại Đường và Đại Tần.
- Việc này khiến chúng ta chẳng những phải đóng thuế cho chúng. Mà còn bị bọn chúng kiểm soát lượng lớn hàng hóa đi đến những vùng đất của ta tại Thảo Nguyên . Đây thật sự là một khó khăn rất lớn với nước ta trong thời gian này.
Nghe Lê Lợi nói vậy, Trần Thiên Khải lúc này trầm tư . Thấy hắn như thế Trần Cảnh lúc này đứng ra nói rằng:
- Bẩm bệ hạ An Vương Trần Thiên Ân gửi đến tấu sớ nói rằng. Chúng ta có một thỏa thuận với Đại Minh . Chẳng qua Đại Minh yêu cầu chúng ta phải đưa bản thiết kế mẫu súng hỏa mai cho chúng. Đối với việc này An Vương nói rằng do bệ hạ toàn quyền quyết định.
Trần Thiên Khải nghe vậy thì nhìn về phía cha mình một chút . Sau đó trầm tư suy nghĩ về kế hoạch của Trần Thiên Ân gửi đến. Kế hoạch này hắn đã xem qua rồi . Nhưng việc đưa mẫu súng hỏa mai cho người Đại Minh thật sự khiến cho Trần Thiên Khải lo nghĩ.
Thấy hắn như vậy Trần Cảnh lại lên tiếng nói rằng:
- Bẩm bệ hạ An Vương nói rằng súng hỏa mai không phải là vô địch trên chiến trường. Lúc sử dụng nó có rất nhiều thứ cần phải chú ý. Điểm duy nhất đáng nói chính là súng hỏa mai có sức sát thương mạnh mẽ, trong những cuộc chiến giao tranh trực tiếp.
- Nhưng chúng ta cũng có súng hỏa mai. Cho nên cho dù Đại Minh có học theo, chúng ta cũng không sợ hãi. Nhưng việc không liên minh với Đại Minh, vậy thì chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn. Bởi vì đây là kế hoạch liên minh quân sự và kinh tế, nhằm bao vây nền kinh tế của ba nước Đại Đường Đại Tùy và Đại Hán.
- Quan trọng nhất kế hoạch này chỉ là mở màn. Mục đích thật sự vẫn là hướng về vùng đất lãnh thổ của Đại Hán. Lúc này Đại Hán đang suy yếu kinh tế của chúng cực kỳ yếu kém và dễ dàng bị p·há h·oại.
- Nếu lúc này chúng ta từ bỏ việc liên minh với Đại Minh . Vậy thì sẽ không thực hiện được kế hoạch tiền tệ. Đến lúc đó sẽ bỏ qua thời cơ tốt để đánh hạ Đại Hán. C·ướp thêm lượng lớn lãnh thổ cho Đại Việt.
Nghe Trần Cảnh nói vậy, Trần Thiên khải thì càng đăm chiêu trầm tư. Còn đám quan viên Đại Việt thì lúc này đều đánh mắt nhìn nhau tỏ vẻ không hiểu. Bởi vì họ hoàn toàn không biết kế hoạch họ Trần vạch ra lúc này là gì. Qua một lúc Ngô Quyền đứng ra nói rằng:
- Bẩm bệ hạ không biết kế hoạch liên minh với Đại Minh là gì. Có thể nói rõ cho đám thuộc hạ hay không.
Trần Thiên Khải nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía Trần Cảnh nói rằng:
- Trần Cảnh nói rõ việc này cho các vị đại nhân nghe đi.
Trần Cảnh nghe vậy thì lúc này nhìn về phía các quan viên của Đại Việt, sau đó lên tiếng nói rằng:
- Thời gian trước chúng ta đã cử tín xứ đến gặp Đại Minh. Muốn liên minh với họ về cả kinh tế lẫn quân sự.
- Về kinh tế chúng ta lợi dụng địa hình của Đại Việt lúc này và các nước phụ thuộc tại phía Thảo Nguyên. Tạo ra ba mặt trận vây kín ba nước Đại Đường, Đại Tùy và Đại Hán.
- Sau đó liên minh với Đại Minh để vây khốn nốt mặt còn lại. Từ đây tăng cường lực lượng thủy quân không chế đường biển. Đã tạo ra một vòng vây kinh tế với ba quốc gia này một cách triệt để.
- Kế hoạch thứ hai là quân sự. Đối với liên minh quân sự này thì mục đích chỉ có một. Đó chính là vây đánh Đại Hán.
- Còn về kế hoạch tiền tệ . Đây là một kế hoạch Đại Việt sẽ dùng trong thời gian tới, nhằm p·há h·oại kinh tế của ba quốc gia trên.
- Thứ nhất chúng ta sẽ lợi dụng toàn bộ Cửu Châu lúc này đang sử dụng đồng tiền Cửu Châu. Nhưng trong nội địa lại vẫn sử dụng tiền của từng quốc gia.
- Mặc dù chúng ta đã quy định luật lệ đó chính là giá tiền Cửu Châu và tiền từng quốc gia sẽ ngang giá. Nhưng một sự thật chính là các quốc gia vẫn muốn nâng tiền của mình mạnh hơn một chút.
- Việc này khiến cho giá tiền mỗi quốc gia khác nhau. Nhưng tiền Cửu Châu lại thống nhất . Nói cách khác tất cả hệ thống thương nhân lúc này, bởi vì chênh lệch giá cả giữa tiền Cửu Châu và tiền các quốc gia. Khiến cho các thương nhân đang chịu lỗ.
- Có lẽ nhiều đại nhân sẽ không hiểu, hai đồng tiền này cùng giá. Tại sao lại có lỗ ở đây. Vậy thì ta sẽ ví dụ như sau. Chẳng hạn hiện nay tiền của Đại Đường là mệnh giá cao nhất. Một văn tiền của Đại Đường tương đương với 2 văn tiền của Đại Việt.
- Nói cách khác một đồng tiền của Cửu Châu, sẽ bằng giá với một đồng tiền của Đại Đường. Nhưng lúc mua vật tư của Đại Đường, họ sử dụng tiền Cửu Châu. Nhưng lại dùng giá cả của Đại Đường để tính toán.
- Còn lúc buôn bán với Đại Việt ta, lúc này tiền Cửu Châu lại bằng giá với chúng ta . Nhưng giá trị thực tế của nó, hàng hóa của ta lại rẻ hơn. Điều này khiến cho số lượng tiền Cửu Châu ít hơn, nhưng lại mua lượng hàng nhiều hơn so với Đại Đường.
- Việc chênh lệch giá này xuất hiện, nhưng thời gian qua không ai dám ý kiến. Bởi vì việc sử dụng tiền chung khiến cho giao thương dễ dàng hơn. Không cần mất thời gian quy đổi quá nhiều.
- Nhưng về lâu về dài nó sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến thị trường, kinh tế của các quốc gia. Đối với vấn đề này thì An Vương Trần Thiên Ân muốn lợi dụng việc này . Để tiến hành làm lũng đoạn kinh tế của các quốc gia trong thời gian tới.
- Việc đầu tiên chúng ta làm, đó chính là phong tỏa kinh tế của ba quốc gia Đại Đường, Đại Hán và Đại Tùy. Sau đó sử dụng giá thành cao, bán hàng hóa vào trong lãnh thổ của chúng.
- Bước thứ hai chúng ta chỉ chấp nhận giao dịch bằng tiền Cửu Châu. Không sử dụng tiền của các quốc gia khác.
- Việc này đối với tầng lớp thương nhân mà nói . Bọn họ tồn trữ rất nhiều tiền Cửu Châu nên không đáng ngại. Nhưng tầng lớp dân thường của các quốc gia lại không có nhiều tiền Cửu Châu như vậy.
- Bọn họ chỉ sống tại quốc gia của mình, không đi buôn bán thì làm sao cần phải đổi tiền Cửu Châu. Từ đây người của chúng ta sẽ sử dụng chính tiền Cửu Châu đồng giá với tiền của các nước, để mua vật tư từ chỗ chúng.
- Việc này khiến cho những quốc gia có mệnh giá tiền lớn hơn các quốc gia khác, sẽ bị chịu tổn thất rất lớn. Bởi vì cùng số tiền đó nhưng tiền của Đại Đường lại có giá trị vượt qua tiền của các nước khác. Điều này có nghĩa rằng Đại Đường bán cho chúng ta hàng hóa thì bọn chúng đồng nghĩa với việc chịu một nửa lỗ.