Khẽ thở dài một hơi, hắn ngẩng mặt nhìn chính bản thân mình bên trong chiếc gương cũ. Hắn đứng đó, có chút bâng quơ nghĩ về chặn đường đã qua.
Nó như là một cơn ác mộng dài, và không có đường đi cùng lối thoát. Hắn trải qua nó, trải qua cơn ác mộng cùng cực đầy đau khổ và sầu thảm. Đôi khi hắn tự hỏi mình rằng liệu bản thân có rút ra được gì từ con ác mộng kinh hoàng ấy không, nhưng cuối cùng kết quả lại là không.
Chính cơn mộng ảo biến hắn lạc lối, cô độc bước từng bước dài như con sói hoang bị đàn ruồng bỏ. Lúc ấy, chính bản thân hắn cũng cảm thấy mọi người quay lưng lại với mình mà.
Thế nhưng nếu nói bố mẹ nuôi của hắn có quan tâm đến hắn hay không, người anh trai không cùng huyết thống có quan tâm đến hắn không thì câu trả lời lại là có. Trong cơn lạc lối ấy, hắn chấp mê bất ngộ mà bỏ ngoài tai những lời khuyên của mọi người, quay lưng lại với con tim của mình, tự xé đi nội tâm mềm yếu ấy.
Hắn sống giữa mơ và thực, mơ mơ hồ hồ qua ngày, mơ mơ hồ hồ để không có cảm giác đau. Hắn luôn cố gắng hoàn thành tất cả công việc của một ngày, để rồi sống trong những giấc mơ triền miên của mình.
Hắn chính là tìm một nơi có thể xoa dịu trái tim mệt mỏi rã rời của mình, cả lý trí bị tổn thương và cả tâm hồn bị giằng xé.
Thực tế đau thương khiến hắn muốn lãng quên! Nỗi đau âm ĩ khiến hắn muốn quên lãng!
Giờ đây, sau khi tỉnh dậy giữa giấc mộng dài, hắn nhìn thấy bản thân gầy gò và ốm yếu, nhìn thấy nội tâm chưa bao giờ lành lặn, nhìn thấy trái tim chưa lúc nào thôi rỉ máu, nhìn thấy đầu óc của mình chưa lúc nào thôi suy nghĩ về người con gái ấy.
Hắn biết hắn còn yêu nàng nhiều lắm.
Hắn biết hắn chưa bao giờ quên nàng.
Hắn biết hắn luôn nhớ về những kỉ niệm tràn ngập tiếng cười và niềm vui ấy.
Hắn biết hắn luôn mong chờ một hạnh phúc mong manh xưa cũ.
Nghĩ đến đó, hắn nhếch miệng nở nụ cười. Song nó sao khó khăn đến thế? Nó khó khăn đến nỗi nụ cười tươi tự nhiên bị bóp méo thành nụ cười chua chát, nụ cười tự giễu, nụ cười xót xa…
A! Cuộc tình khi xưa có thể nào trở lại.
Phải rồi! Người xưa cũng vĩnh viễn không bao giờ về.
Thì ra là thế. Chính bản thân hắn giày vò mình suốt thời gian đó, chính bản thân hắn tự chà đạp chính mình xuống vực sâu, chính bản thân hắn tự chấp nhận một cuộc sống có ác mộng thường trực như thế.
Thu lại nụ cười bị bóp méo, hắn đưa tay phải chỉnh lại bộ vest, rồi lại vuốt chiếc cà vạt màu đen. Lại nhìn chính mình trong gương, hắn bỗng cảm thấy bản thân đã lớn thêm một chút. Nhưng sao không phải cảm giác vui mừng mà có cái gì lại nhói ở trong tim?
Giá như có thể, hắn thà rằng chết đi, thà rằng mãi mãi không thể mở mắt nhìn bầu trời đầy khói đen này, còn hơn là trải qua nỗi đau quằn quại để lớn lên như thế.
Giá như có thể, hắn ước mình lạnh lùng và tàn nhẫn, hắn ước mình có thể như những người đàn ông mạnh mẽ khác, sau khi kết thúc một cuộc tình lại có thể đứng thẳng dậy và bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Đáng tiếc hắn là hắn, mà thời gian cũng không thể nào quay trở lại.
Cho nên sự thật đớn đau này là không thể nào chối bỏ hay phủ nhận. Sự thật này hắn chỉ có thể ngẩng đầu mà đối mặt.
Dẫu biết rằng nó đối với hắn là không công bằng, nó đối với hắn thật tàn nhẫn, nó đối với hắn là một cuộc chiến tâm lý không cân sức, song hắn nhất định phải đối mặt.
Ít nhất là vào ngày hôm nay, hắn không làm nàng thất vọng.
Ít nhất là vào ngày hôm nay, hắn có thể khiến nàng hiểu rằng hắn đã sống rất tốt, thật tốt từ khi nàng ra đi.
Ít nhất là vào ngày hôm nay, hắn có thể khiến người con gái ấy không còn vương vấn mà sánh đôi cùng người sẽ đi cùng nàng đến hết cuộc đời.
Và… ít nhất là vào ngày hôm nay, hắn có thể tự mình cắt đứt mối duyên nợ theo hắn suốt mấy năm qua.
Lại thêm một lần nữa hắn tỉnh lại giữa cơn thất thần, hắn im lặng nhìn chính mình trong gương. Nhìn khuôn mặt góc cạnh tỏ rõ phong sương, nhìn mái tóc đã có một phần bạc đi vì lạc lối, nhìn đôi mắt long lanh và thâm thúy như biển sâu nhưng lại giấu đằng sau nỗi tang thương khó nói… Hắn nhìn chính mình, ngơ ngác như kẻ mất hồn.
Một lúc sau, lần thứ hai hắn lại nở nụ cười. Khi ánh mắt thu lại nỗi tang thương, khi khuôn mặt được điều chỉnh lại đầy sức sống, khi mái tóc toát lên vẻ phong độ và cao quý, nụ cười lúc này của hắn chính là một nụ cười tươi đúng nghĩa.
Dù cho tất cả, kể cả nụ cười cũng chỉ là một màn kịch xuất sắc. Dẫu cho hắn đã là một diễn viên có diễn xuất mà khó có người sánh bằng.
Vuốt lại vạt áo, hắn rời khỏi chiếc gương. Sau đó mặc vào bộ quần áo đặc chế, cầm lấy món quà đã chuẩn bị sẵn, bước đi một cách chầm chậm.
Mười phút sau, sau khi đóng cửa cẩn thận, hắn lái xe tiến thẳng về địa điểm ghi trên tờ hôn thiếp.
Để lại trên đường phố là một bóng lưng cô độc và cô đơn…
…
Trong tiếng nhạc du dương của ngày trọng đại, người cô dâu mặc chiếc váy cưới màu xanh dịu được thiết kế bằng vải tơ tằm hảo hạng, và được gắn thêm tới vài chục hạt kim cương lớn nhỏ. Lớn cũng có 6 cara, mà nhỏ nhất cũng đã là 3 cara. Ngoài ra, ở trên chiếc áo có những họa tiết lấp lánh được dát bằng vàng ròng cùng với hỗn hợp thủy tinh Aghema trân quý.
Mức độ giàu có của gia đình cô dâu và chú rể được thể hiện phần nào qua chính chiếc áo có phần “đơn giản” này.
Trong ngày trọng đại, cô dâu xinh đẹp dường như không quá vui sướng, sự lo lắng của nàng thể hiện trên nét mặt. Và cả thể hiện qua đôi mắt trong vắt luôn nhìn về cửa chính.
Nàng đang lo lắng cho ngày trọng đại, nàng đang chờ đợi vị chú rể của mình?
Là như vậy phải không? Hay nàng đang trông ngóng người nào khi chú rể còn đang chuẩn bị ở căn phòng bên cạnh?
…
Mất hơn 30 phút hắn mới đến được nơi cần đến.
Khác với mấy chục năm về trước, vào ngày nay, khi băng hai cực Trái Đất tan chảy hết, nước biển dâng lên rất cao. Nước biển dâng cao khiến diện tích đất thu hẹp, nó làm cho phần lớn các thành thị cũ của con người chìm vào quá khứ, cũng như tạo nên những thành thị rộng lắm cũng chưa đến 4 ki–lô–mét vuông.
Bởi vậy, cũng không mất nhiều thời gian để tìm một cái địa chỉ rõ ràng ở những thành phố trên mặt đất.
Cùng với sự thu hẹp của thành thị, các ngôi thành đầy chất khoa huyễn cũng được xây dựng ở trên bầu trời, cách mặt đất chừng hai ki-lô-mét. Song đa phần các thành phố này đều được quản lý hết sức khắt khe bởi một nhóm người hoặc một tổ chức nào đó. Vì lẽ đó, rất dễ hiểu khi không phải ai cũng có thể lên đó, chứ đừng nói chi và sinh sống ở đó. Cái giá phải trả cho điều ấy không nhỏ một chút nào, nếu không nói là cao thái quá.
Đối mặt với một thành phố bé nhỏ, theo tính toán thì hắn chỉ mấy khoảng 15 phút là có thể đến nơi. Đau khổ thay vì sương mù đen, hắn mất gấp đôi thời gian. Lý giải cho việc chậm chạp này chính là vì sương mù đen giảm tầm nhìn của con người xuống còn nửa mét, cũng như hạn chế tốc độ của phương tiện giao thông rất nhiều.
Khi hắn vừa dắt xe đến trước tòa nhà, còn chưa kịp nhìn và đánh giá gì nhiều, một đội bảo vệ gồm ba người tiến đến vây hắn vào giữa. Một người trong số họ thông qua tiếng loa ngoài của bộ áo đặc chế mà lớn tiếng hỏi:
- Thưa ngài, xin ngài cho chúng tôi xem thiệp mời.
Nhận được câu hỏi, hắn từ tốn rút từ bên hông ra một chiếc thiệp màu đỏ, đưa về phía những người bảo vệ.
Dưới tác dụng của sương mù đen, những vật chất bình thường bị phá vỡ cấu trúc cấu tạo, hoặc bị hòa tan rất nhanh, nhưng những vật dụng được chế tạo từ hợp kim Fantom này thì lại khác. Chỉ thấy trên bề mặt tấm thiệp xuất hiện một vòng năng lượng nhạt, “tấm áo” năng lượng này ngăn cách giữa tấm thiệp với sương mù đen, và hiển nhiên sương mù đen không có khả năng xuyên qua đó mà phá vỡ cấu trúc hợp kim làm nên tấm thiệp.
Người bảo vệ cầm lên tấm thiệp, xem xét rất kĩ với bộ dáng chuyên nghiệp được đào tạo bài bản: đôi mắt thận trọng, tay cầm cũng vô cùng nghiêm nghị.
Chỉ chốc sau, người bảo vệ trả tấm thiệp lại cho hắn.
- Đây là tấm thiệp của ngài, mời cầm lấy.
Hắn nhận lấy tấm thiệp, nhét vào chiếc túi nhỏ bên hông. Sau đó hắn không có hành động gì khác, mà nhíu mày nhìn về ba người bảo vệ vẫn còn vây quanh mình, cùng với cái thái độ không có ý định để hắn di chuyển.
Hắn nhìn về người bảo vệ vừa kiểm tra tấm thiệp của hắn. Và thật bất ngờ, hắn nhìn thấy đôi môi của người bảo vệ này đang hoạt động. Lập tức hắn nghĩ ngay đến việc người bảo vệ này đang trò chuyện với ai đó.
Gắn kết hai sự việc lại với nhau, hắn nhận ra có người không muốn để mình tiến vào tòa nhà.
Nàng gửi thiệp cho hắn, nàng cũng gọi điện thoại thông báo cho hắn đến dự đám cưới của mình. Y theo tính cách của nàng, và sự cố chấp của gia đình nàng, nhất định nàng đã nói chuyện rõ ràng với bố mẹ và bố mẹ của nàng cũng đồng ý việc này.
Nhưng thời điểm này, hắn lại bị chặn lại thì cũng hơi khó nghĩ. Dù xác suất rất nhỏ, nhưng có thể là bố mẹ nàng ngầm làm thế. Điều này không khó hiểu khi bố mẹ nàng ghét cay ghét đắng một kẻ nghèo rớt mồng tơi như hắn.
Hắn còn nhớ rất rõ vẻ mặt lạnh nhạt của họ, cùng với cái đôi mắt tràn đầy khinh bỉ kia.
Mà cũng có thể là người chồng sắp cưới của nàng hay gia đình bên ấy.
Sẽ là ai?