Vị Tiên Đế nhìn xuống chư tiên, nhẹ giọng nói:
- Đã xác định được vị trí của tên kia chưa?
Mười hai vị Tiên Quân nghe vậy thì trong lòng kinh hoàng không ngớt. Ai mà không biết tính tình của vị Tiên Đế này, hắn nhỏ nhẹ chính là thái độ trước cơn bão. Giờ mà kẻ nào đứng ra thì chỉ có nhận lấy xui xẻo.
Rốt cuộc, không ai trả lời được câu hỏi này, cũng không ai muốn đứng ra nhận lấy xui xẻo, thế nên không khí vẫn yên lặng đến đáng sợ.
- Mà thôi đi. Có tìm được thì thế nào? Chúng ta là những người giữ gìn thiên đạo, chúng ta không thể làm ra những hành động trái với thiên đạo được.
Các vị Tiên Quân còn chưa kịp ngạc nhiên trước lời lẩm bẩm ấy thì đã nghe vị Tiên Đế nói tiếp.
- Truyền lệnh xuống, lập tức tìm người bồi dưỡng người này.
Nói xong, hắn phất tay và biến mất.
Cả Thiên Cung chỉ còn lại một đoạn hình ảnh và mười hai vị Tiên Quân.
Mặc dù có nhiều điều khó hiểu, nhưng mười hai vị Tiên Quân vẫn biết điều chấp hành. Thoáng chốc cả Thiên Cung trở nên vắng vẻ.
Chỉ có một đoạn hình ảnh mơ hồ chiếu lại lần cuối cùng.
Ở nơi đó, có một người tràn đầy vết sẹo đang đứng nhìn về phía những người có khuôn mặt hung ác bên dưới. Ánh mắt của hắn đầy tàn nhẫn, hai mắt mở to, im im lặng lặng đứng đó, sát khí quanh thân bay tới bay lui.
…
...
- Hả? Một con Dratini.
Như mọi ngày, hắn lên boong thuyền, định ngồi xếp bằng thì nhìn thấy cảnh này.
Phía xa, một con Dratini đang lao vùn vụt về phía này.
Ở đầu khác, Hàn Phong Thúc cũng hướng về bên này, sắc mặt trầm xuống:
- Không đúng, nó không phải là pokemon hoang dã.
- Có chủ?
Hắn không khỏi bất ngờ.
Dratini là pokemon hệ rồng, so với các hệ pokemon khác, hệ rồng càng mạnh mẽ hơn một đoạn dài. Cũng bởi vì nó mạnh mẽ hơn các hệ khác một đoạn dài cho nên nó cực kỳ quý hiếm và khó gặp. Thế nhưng lúc này đây lại gặp một con pokemon Dratini đã có chủ, điều này cũng khiến người ta liên tưởng nhiều sự tình.
Thêm vào nữa chính là nó đang hướng về phía này. Hiển nhiên vào thời điểm này đây, cả Hàn Phong Thúc và hắn đều nghi ngờ: “Nó muốn làm gì?”.
Mặc dù khó hiểu, hắn vẫn tỉnh táo như thường, bởi vì dù gì ở đây cũng có vị đại sư Hàn Phong Thúc. Trời có sập xuống thì đại sư này còn chống được, không tới lượt con kiến nhỏ bé như hắn phải lo lắng. Khác nữa chính là ở Nhân tộc, không có bao nhiêu kẻ điếc không sợ súng đi khiêu khích các học viện.
Ai mà không biết nội tình của các học viện vô cùng thâm hậu. Chưa kể học sinh của học viện trải rộng bốn phương, trong số ấy không thiếu những cựu học sinh nắm trong tay quyền cao chức trọng. Do đó mà không ai muốn chuốc khổ mà đi trêu chọc học viện làm gì.
Nghĩ nghĩ hắn cũng bó tay toàn tập, cho dù nó không có chủ, nếu muốn thu phục, trừ khi hắn thả ra Butterfree, còn không thì chịu. Phải biết đây là đang ở trên bầu trời, Paras lại không có biết bay.
Rất nhanh sau đó, con Dratini đã đến nơi này. Vừa lên thuyền, nó nghiêng lưng, một người từ trên lưng nó rơi xuống boong thuyền.
Khuôn mặt của hắn liền đọng lại.
Đây là cái gì vận khí? Mọi ngày không sao, ngày hôm nay vừa lên boong thuyền liền nhìn thấy một con Dratini quý hiếm, đến đó thì thôi đi, từ trên lưng nó lại còn có một người. Là mớ danh hiệu tác quái sao?
Nhìn sơ sơ qua, đó dường như là một đứa con gái.
Nhìn kĩ kĩ lại, lại thấy đối phương có “túi khế” nơi cổ họng, hơn nữa bộ ngực bằng phẳng. Là một thằng nhóc mới phải.
Nhìn dáng dấp, thằng nhóc khoảng chừng 13 tuổi. Chẳng qua là lớn lên có chút tuấn tú, khuôn mặt không có gì có thể soi mói, tinh xảo mà lại có một vẻ đẹp riêng.
Làn da thì trắng nõn, nhìn như tuyết. Chỉ là ở trên trán có một vòng đen thui quấn quanh.
- Trúng độc, là Beedrill có phẩm chất Tướng cấp gây nên, là độc Poison Jab.
Hàn Phong Thúc đến gần thiếu niên ấy, quan sát chốc lát liền nhìn ra khác thường.
Lúc này đây, ở xung quanh đã xuất hiện thêm một đám thiếu niên, có cả nam và nữ.
Vừa nghe Hàn Phong Thúc nói, trong đám người, có người thở nhẹ:
- Có thể thoát khỏi Beedrill có phẩm chất Tướng cấp nổi tiếng nhanh nhẹn, thiếu niên này cũng có bản lĩnh lớn rồi.
- Thế nhưng trúng độc Poison Jab có tính ác liệt, thiếu niên này đã cách cái chết cũng không xa.
Có người biết rõ tình huống, nên khoe khoang kiến thức của bản thân.
- Hả? Đây là…
Trưởng lão Hàn Phong Thúc đang cau mày bỗng nhiên nhìn thấy thiếu niên đang cầm chặt một tấm kim loại màu vàng trong tay, cho nên kinh ngạc hô lên.
Hắn cũng bất ngờ nhìn sang, mấy ngày trụ ở nơi này, hắn chưa từng gặp qua Hàn Phong Thúc ngạc nhiên như thế này.
Hàn Phong Thúc cầm lấy tấm kim loại màu vàng. Bàn tay của hắn nổi lên một ngọn lửa hồng, đốt tấm kim loại đang cầm.
“Con gái thành chủ thành Ngọc Kinh?” – Trong lòng Hàn Phong Thúc rung động.
“Thành Ngọc Kinh xuất hiện dị biến, trước kia thành chủ đã gửi mật thư cho viện trưởng, nói rằng muốn đưa con gái đến đây trong bí mật. Thành chủ thành Ngọc Kinh hi vọng học viện Thanh Sơn chiếu cố con gái hắn, để con gái hắn chuyên tâm tu luyện, với mục đích tạo ra Thánh nữ, để tiếp nhận vị trí thành chủ. Vẫn là nghĩ không ra sẽ gặp nàng ở chỗ này.”
“Xem ra là ở trên đường đi đến học viện, nàng gặp phải một bầy Beedrill nên mới gặp nạn. May mắn Dratini đã bảo vệ chủ thoát khốn.”
“Cứu, nhất định phải cứu, dù cho phải trả bằng cái giá cực cao.”
Sắc mặt Hàn Phong Thúc trở nên nghiêm nghị, hắn thu hồi pháp thuật, bỏ tấm kim loại vào ngực. Cũng lấy ra một bình thuốc từ trong ngực, rồi từ đó lấy ra một viên thuốc. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn đem viên thuốc đưa cho thiếu niên Hành Giả.
- Nhanh chóng đem viên thuốc này nhai nát, lấy miệng dẫn thuốc qua, cứu lấy mạng sống của thiếu niên kia.
Hàn Phong Thúc vội vàng nói ra.
Trong lòng Hàn Phong Thúc biết rõ người kia chính là con gái của thành chủ thành Ngọc Kinh, cho nên hắn sẽ không tự mình hỗ trợ. Mặt khác, vị tiểu thư này lại giả nam trang để che giấu thân phận, thế nên hắn cũng không muốn vạch trần thân phận của nàng. Bởi vậy, cũng không thể gọi các thiếu nữ ở xung quanh tiến hành trợ giúp.
Không nói đến việc những thiếu nữ này có nguyện ý hay không, việc vô cớ để miệng “đối” miệng với một người thiếu niên trẻ tuổi là hành vi khiến cả hai bên va vào xấu hổ. Vì thế để che giấu tai mắt người khác, hiển nhiên không thể ra một cái lệnh kỳ quái như vậy.
Vì lẽ ấy, chỉ có thể gọi học sinh nam đến cứu trị.
Mà trong đám học sinh nam, hắn đối với thiếu niên Hành Giả có thiện cảm rất nhiều. Dù cho ngày sau tiểu thư này truy cứu, cũng có thể tránh nặng tìm nhẹ mà giải thích một vòng.
Chỉ trong một chốc ngắn ngủi, Hàn Phong Thúc suy tư vòng vo mấy lần. Sau khi suy nghĩ ổn thỏa, hắn đem viên thuốc đưa cho thiếu niên Hành Giả.
Thiếu niên trước mặt hắn bày ra bộ mắt cực kỳ bất đắc dĩ và không tình nguyện. Thiếu niên này nhìn về Hàn Phong Thúc với ánh mắt có chút u oán.
“Đây là chuyện gì chứ? Ngươi muốn cứu thì tại sao không tự mình hành động?” – Thiếu niên nghĩ vậy.
Nhưng mà nhìn thiếu niên nằm trên boong thuyền có khuôn mặt ngày càng xanh mét, mạng sống còn trong giai đoạn nguy hiểm, hắn biết không phải là thời điểm từ chối.
Bởi vậy hắn cho viên thuốc vào miệng, cắn nát, hòa lẫn với nước bọt.
Sau đó hắn cúi đầu xuống, miệng đối miệng. Hắn dùng tay kéo cằm đối phương ra, dùng lưỡi đem toàn bộ viên thuốc đẩy vào miệng đối phương.
…
Hiện tại Shang Yun đang rơi vào ác mộng. Cái chất độc Poison Jab càng khiến nàng chìm sâu vào đó, khó có thể thoát ra.
Trong mộng, nàng nhớ lại phủ thành chủ xưa cũ.
U hồn của anh trai nàng bay lượn trước mặt nàng:
- Em gái, ta chết là do bị mưu sát, chính là bị mưu sát! Bọn quan lại trong thành bị người mua chuộc, phó thành chủ cũng có người không muốn nhìn thấy ta còn sống. Ngươi phải báo thù cho ta! Nhất định phải báo thù rửa hận!
- Anh, làm ai ra tay? Là ai?
Nàng lớn tiếng hỏi, lòng bàn tay lạnh lẽo, nước mắt rơi đầy mặt.
U hồn của anh trai nàng đột nhiên biến mất. Tình cảnh chợt thay đổi, nàng đứng ở bên cạnh một chiếc giường, mà trên giường là người cha bệnh nặng của nàng.
- Con gái, ví trí thành chủ thành Ngọc Kinh quyết không thể để rơi vào trong tay những tên phó thành chủ có dã tâm kia. Ngươi là người nối nghiệp duy nhất của gia tộc Shang, ngươi có trách nhiệm phải bảo vệ vị trí thành chủ! Cố gắng trở thành Thánh nữ đi…
Cha nàng đã già nua, hai mắt tràn đầy nếp nhăn nhìn chằm chằm vào đứa con duy nhất còn lại, dặn dò trong khó khăn.
- Cha, ta nhất định sẽ báo thù cho anh trai, nhất định sẽ bảo vệ vị trí thành chủ.
Shang Yun quỳ xuống, hai mắt rưng rưng, hứa với cha nàng.
Số phận luôn biến đổi không ngừng, nó luôn làm cho con người ta không thể đoán trước.
Trước đó một giây, nàng còn là tiểu thư đài cát, học tập cầm kỳ thư họa, tương lai làm nhất đại giai nhân. Nhưng giờ phút này, lại phải nhận lấy trách nhiệm của tòa thành, trở thành Thánh nữ, bảo vệ vị trí thành chủ.
Thế nhưng làm Thánh nữ cũng không phải dễ dàng như vậy. Giữa bốn bề quan lại kiêu ngạo, dã tâm bừng bừng, nàng hoàn toàn không thể làm gì được họ.
- Con gái của ta… Thiên phú huấn luyện pokemon của ngươi còn tốt hơn của anh trai ngươi. Tiếc là những năm gần đây, vì thành tựu vinh quang của anh trai ngươi, chỉ có thể áp chế sự phát triển của ngươi. Cha ngươi đều biết rõ những thứ này. Bây giờ ngươi phải che giấu thân phận, đi học viện Thanh Sơn. Viện trưởng học viện Thanh Sơn là bạn tốt của ta, ta cũng đã bàn giao thỏa đáng. Ngươi mang tấm kim loại này, còn có tấm mặt nạ Kim Thiền, đi học tập thật chuyên tâm vào. Cố gắng phát triển thực lực, thu phục nhân tài. Hai năm, hai năm sau đó nhất định phải trở về. Thân thể của cha ngươi chỉ có thể chống đỡ thêm hai năm…
Vì vậy, tiểu thư quyền quý ngày xưa cởi xuống những đồ trang sức và nữ trang yêu thích, đeo vào chiếc mặt nạ Kim Thiền, mặc vào bộ quần áo của con trai, bí mật mà lên đường.