Chiến Đội Lập Kỳ

Quyển 1 - Chương 75: Từ chức và đếm thu




Khi con người ta muốn quên cái gì, cách tốt nhất chính là vùi đầu vào làm việc gì đó, làm việc không ngơi nghỉ, làm việc không có thời gian trống, làm việc và làm việc, làm việc cho đến khi nào không còn cảm thấy có thể làm tiếp được nữa, mà cho dù không còn cảm thấy có thể làm tiếp thì vẫn có thể cắn răng chịu đựng mà làm. Dù cho gục ngã vì sức cùng lực kiệt cũng chẳng sao, bất tỉnh đi còn hơn là tỉnh táo. 

Có đôi khi, không có suy nghĩ lại tốt hơn có suy nghĩ!

Hắn hạ quyết tâm, đứng trước mặt người sếp, người anh gắn bó bấy lâu nay, cực kỳ dứt khoát:

- Sếp, em xin nghỉ việc, lý do em đã viết trong đơn. Em đã suy nghĩ rất kĩ, mong anh hãy ký đơn cho em. 

- Cậu không suy nghĩ lại sao? Tình cảm của chúng ta là thứ tình bằng hữu và anh em mà không ai ngoài hai người chúng ta có thể hiểu. Anh còn nhớ lúc anh thành lập công ty này, người người cười anh, khi đó chú mày mới là sinh viên năm cuối, chú mày đi theo anh phấn đấu với đồng lương không đủ sống.

Nghe nhắc lại chuyện ấy, hắn nở nụ cười chân thành:

- Anh! Em vẫn còn nhớ. Lúc ấy chạy công trình, hai anh em phải năn nỉ gia đình người ta xin lấy những cái mái tôn cũ nát, những cái cửa bỏ đi, thậm chí những thanh sắt hoen rỉ. Tất nhiên là em nhớ chứ, nhớ cái quãng thời gian ngày đói ngày no, nhớ quãng thời gian xin ve chai như vậy để bán lấy tiền đổ xăng.

Người đàn ông khoảng 29 tuổi nhìn hắn, ánh mắt trầm lắng hồi tưởng:

- Khi đó chú mày nói sao với anh? Chú mày cổ vũ cho anh, bảo rằng dẫu mọi người không tin anh, nhưng em sẽ cùng anh cố gắng, cùng anh gây dựng một vùng trời mới, và cùng cái công ty này đi hết cuộc đời. Thế nhưng hôm nay đây chú mày đang làm gì thế? Công ty vẫn đang từng bước đi lên, mà chú mày từ chức là sao hả?

Người đàn ông đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn, uy nghiêm lộ rõ:

- Hãy nói cái lý do của cậu đi, lý do không thích hợp thì anh sẽ không đồng ý.

Hắn cười khổ, thẳng thắn nhìn người đàn ông ấy, nói:

- Em muốn tìm lại chính mình!

Người đàn ông ngẩn ra. Người anh của hắn nhớ đến rồi. 



Năm đầu mở công ty, gia đình phản đối, vợ cũng trách móc. Ai ai cũng bảo mày làm lương tháng cả 20 triệu mà sao lại bỏ việc giữa chừng để đi thành lập cái công ty vớ vẩn ấy hả con. 

Tháng đầu thua lỗ, bản thân hắn phải bù lỗ, khi ấy gia đình càng phản đối quyết liệt hơn, tình cảm vợ chồng cũng xuất hiện vết rạn. Hắn vẫn cố chấp với niềm tin và với hi vọng tháng sau công ty sẽ không thua lỗ nữa. 

Tháng thứ hai, vẫn thua lỗ. Hắn chán chường đi dạo, tình cờ gặp một cậu sinh viên trong công viên, trên cùng một cái ghế đá.

Cậu sinh viên cầm bánh mì bằng tay trái, nhai ngấu nghiến, tay phải liến thoắng phác thảo những khung chữ, mũi tên. Hắn tò mò nhìn sang. 

“Ồ, thì ra là một kế hoạch kinh doanh.” – Đó là cảm nhận đầu tiên của hắn đối với người sinh viên: thú vị.

Hai con người xa lạ, một người không ngừng gặm bánh mì và vẽ ra kế hoạch kinh doanh của mình, không hề quan tâm đến xung quanh, một người chăm chú quan sát.

Bánh mì đã ăn xong, kế hoạch cũng hoàn thành, người sinh viên dừng bút, có chút vui vẻ mà mỉm cười.

- Kế hoạch của cậu dù tốt, nhưng khó có thể thực hiện.

Hắn mở lời.

Người sinh viên kinh ngạc quay lại nhìn nơi giọng nói phát ra, nhưng cũng không hề ngại, mà khiêm tốn hỏi lại:

- Tại sao anh nói vậy?

- Hãy nhìn ở đây.

Nghe vậy, hắn mỉm cười đáp lời, chỉ vào trang giấy thứ hai, nói tiếp:

- Kế hoạch dù tốt nhưng phương diện tài chính khó có thể thực hiện. Cậu cho rằng chỉ cần có kế hoạch tốt đưa lên là ngân hàng hay các tổ chức tài chính sẽ cho cậu vay tiền kinh doanh sao? Đây là Việt Nam, không có quan hệ, không có tiền lót tay thì nghĩ cũng đừng nghĩ. Tôi biết các ngân hàng và các tổ chức tín dụng vẫn hay lớn tiếng đánh ra những lời ấy, nhưng giữa lời nói và việc làm của họ có khoảng cách rất lớn.

- Em hiểu, ý của anh là họ nói là một chuyện, còn có làm hay không lại là chuyện khác.

Hắn tán thưởng nhìn người sinh viên, cười nói:

- Muốn vay tiền ngân hàng, một là phải có vật thế chấp, hai là phải có người bảo lãnh. Hiển nhiên người bảo lãnh phải có tài sản lớn hơn số tiền cậu vay, hoặc là quen thân với bên ngân hàng. Còn không thì nửa bước khó đi.

- Thế theo anh phải làm thế nào?

- Ha ha… Cậu đã hiểu kế hoạch của cậu chỉ tốt trên giấy, còn thực tế khó có thể thực hiện rồi phải không? Liên quan đến vấn đề này một lời khó có thể nói hết. Đi thôi, tôi mời cậu đi cà phê.



- Giới thiệu với anh, đây là bạn gái em, cô ấy tên là Trúc Mai.

- Giới thiệu với em, đây là sếp của anh, người anh vẫn hay nhắc đến.

- Chào em.

- Chào anh! Rất hân hạnh làm quen với anh.

Hắn nhìn về cô gái xinh đẹp bên cạnh người thanh niên, gặp nhiều và trả qua nhiều, hắn lập tức cảm nhận được khí tràng vô hình có tính quý phái và cao sang, mà chỉ có ở một tiểu thư đài các con nhà quyền thế mới xuất hiện. Trong lòng lo lắng cho người em của mình.

Cuộc đời không phải là phim ảnh, 99% các cặp có chênh lệch lớn như thế này rồi chẳng đi về đâu.

“Ai… Chỉ mong sao nó không rơi vào 99% ấy.”



- Dạo này cậu sao thế? Tôi thấy cậu cứ như mất hồn.

Hắn lo lắng.

Người em của hắn ngập ngừng nói ra trong nghẹn ngào và tỏ ý xin lỗi:

- Em… em… em vừa mới chia tay với bạn gái. Xin lỗi anh!

Hắn giật mình, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại:

- Không sao. Trên đời vẫn còn nhiều người cần đến cậu như anh, thế nên cậu hãy nhanh chóng vượt qua.

Người em đó lại nói:

- Em muốn xin nghỉ vài tháng để điều chỉnh lại tâm lý, mong anh cho phép.

Thoáng trầm tư, hắn cũng trả lời:

- Đừng lo, công ty này bé tẹo, mình anh gánh 5 tháng cũng không có vấn đề gì!



10 tuần sau.

- Thưa sếp, em thấy trưởng phòng rất lạ, tính cách anh ấy trở nên kỳ cục, đụng tí là mang người khác ra trêu chọc, mọi người ai cũng cảm thấy khó chịu. Có vài lần em góp ý nhưng anh ấy vẫn chứng nào tật nấy.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm cách giải quyết.

Hắn đáp. Trong lòng có nỗi niềm không tên.



Bên quán nước xưa cũ.

- Cậu thay đổi rồi!

- Con người ai chẳng phải thay đổi hả anh? 

- Nhưng cậu thay đổi theo hướng tiêu cực.

Người em ấy đánh gãy:

- Uống đi anh, tiêu cực hay không tiêu cực có quan trọng gì?



- Thưa tổng giám đốc, em xin chuyển đi bộ phận khác. Lý do thì em đã trình bày, em không thể làm việc với một người sếp có tính cách quái gở như anh ấy.

Nhìn cô gái xinh đẹp mới được tuyển vào làm thư ký trong 3 ngày trước, nghĩ về đứa em mình, hắn nhấn mạnh:

- Cậu ấy là người thế nào thì cả công ty này đều biết. Tuy cậu ấy có phần lập dị, nhưng cậu ấy rất có tài. Không chỉ thế, hẳn cô cũng đã biết cậu ấy là công thần của cái công ty này, không có cậu ấy, chưa chắc đã có công ty ngày hôm nay. Mặt khác, tất cả các công ty đều tuyển nhân viên có thể làm việc ở môi trường nhất định với mức lương xứng đáng. Ở trường hợp của cô chính là làm việc với cậu ấy. Tôi biết cậu ấy khó tính và hay thích châm chọc người khác, nhưng xin hãy nhớ rằng cậu ấy chưa bao giờ làm gì quá đáng cả. Bởi thế, việc xin thuyên chuyển của cô không hợp lý. Và nếu cô cảm thấy công việc này không thích hợp, thì cô có quyền từ chức!



Ngẩn ra một lúc, người đàn ông hiểu ra, cười cười:

- Được! Anh chấp nhận lá đơn từ chức của cậu. Nhưng vẫn hi vọng cậu thường xuyên ghé qua nhà anh chơi. Vợ và con anh vẫn luôn nhắc đến cậu đây. Ôi, ngay cả anh còn không được họ nhớ đến bằng cậu.

Hắn mỉm cười, rực rỡ ánh sáng, khẳng định với giọng chắc chắn:

- Em sẽ thường xuyên ghé qua. Nhất định!

… 



Nhìn về cánh đồng lúa vắng, tình cảm dâng lên, hắn nhớ đến những kỉ niệm xưa cũ. Tâm trạng chua xót, hắn hóa thành một chàng trai lãng mạn như ngày xưa năm ấy, và xuất ý làm ra một bài thơ:

Thu lại đến, trải dài đồng lúa vắng,
Chỉ một người thầm lặng đứng nơi đây.

Em có nhớ ngày thu năm xưa cũ?
Khi chúng mình thầm hẹn bến tương lai.
Gió mang đến hương thơm mùa lúa chín,
Réo rắc ca, chúc phúc cho hai người.
Tay nắm tay, một niềm tin kiên định,
Lòng dặn lòng: "Nghìn năm không đổi thay". (1)

Em có nhớ trời thu đầy nắng ấy?
Lá vàng rơi, ai nhặt dưới trời chiều,
Rồi ngẩng đầu, cười trêu: "Lãng mạn quá!
Anh dẫn em chỉ ngắm lá sao anh?"
Anh đáng lảng: "Chỉ cần em là đủ!
Dù không thu, trời vẫn đẹp tuyệt vời!" (2)

Em có nhớ mùi hoa cúc man mát?
Thuở ngày nào em nhặt, anh nhìn ngắm
Em thẹn thùng: "Anh nhìn cái gì thế?
Bộ mặt em có hoa cúc hay sao?"
Anh nhanh nhảu: "Với anh, em luôn đẹp,
Dẫu không hoa em là nhất trần đời!" (3)

Em có nhớ, có nhớ ngày thu cuối?
Anh tiễn em, em nói với anh rằng:
"Em yêu anh như mùa thu hai đứa
Trong tương lai, hai đứa nhớ chờ nhau." (4)

Thu lại đến, trải dài đồng lúa vắng
Mùa thu ơi! Nàng biền biệt không về.
Chỉ có ta đợi chờ trong sầu khổ,
Cùng tuyệt vọng âm ỉ trong tim ta!
Ơi hỡi thu, sao con người thay đổi?
Để trời chiều vắng lặng bóng thu xưa? (5)

Thu lại đến, trải dài đồng lúa vắng,
Ta thở dài lấy hai chữ mờ tơ.
Để dặn lòng cuộc đời còn dài lắm,
Thôi hãy quên, để thu ấy rời đi.
Đừng nhắc nữa làm chi cho sầu khổ,
Kiếp trắng tay, thu không thuộc về mình. (6)

Đếm đếm đếm, thu đi qua 6 bận,
Thoáng cái rồi em lấy chồng xứ lạ,
Chỉ còn anh thầm lặng đếm thu... chơi!

Nói đếm chơi chứ nát cả tâm hồn!

Nói đếm chơi chứ nát cả tâm hồn! Nát cả tâm hồn!

(p/s: Mờ tơ = Mờ tờ = MT. Bài thơ "Đếm thu" của tác giả, thấy phù hợp nên đưa vào, chứ chẳng phải nhân vật trong truyện là tác giả.)