Chiến Đội Lập Kỳ

Quyển 1 - Chương 44: Nhiệm vụ thuốc tiến hóa Butterfree (5)




Ngay thời gian này.

Trong vũ trụ mênh mông vô bờ, nơi bóng tối thống trị vĩnh hằng, một cuộc truy đuổi ráo riết đang diễn ra.

Một hạm đội Szary tiên tiến bậc nhất chốn vũ trụ bám theo sau không bỏ một chiếc tàu con thoi Wiliz.

Bên trong phòng chỉ huy hạm đội Szary, vị chuẩn tướng thông qua loa truyền tin, hướng về màn hình mà khổ sở cầu xin:

- Công chúa, xin đừng nghịch. Quốc vương đang vô cùng lo lắng. Nếu người vẫn còn cố chấp thì kẻ bề dưới này cũng chỉ còn cách dùng bạo lực để ép người quay trở về.

Ở trong màn hình là một con gái tuổi khoảng hai bốn, hai lăm với mái tóc xanh lam và đôi mắt nâu, cùng với khuôn mặt tròn hoàn mỹ không tỳ vết. Nàng lạnh lùng đối mặt với người chuẩn tướng này:

- Ta sẽ không quay về.

Vị chuẩn tướng trở nên nghiêm nghị, không còn vẻ khổ sở cầu xin, thay vào đó là âm thanh trầm trọng:

- Công chúa, xin người đừng làm khó ta. Nếu người vẫn còn như thế, thì xin đừng trách ta vô tình.

Hắn vừa dứt lời thì bên kia truyền lại giọng hừ lạnh của cô gái:

- Các ngươi có khi nào không vô tình? Cha ta cũng thế, mà các tên cấp dưới như ngươi cũng thế. Tất cả đều là một lũ giả tạo.

Nghe vậy vị chủ tướng giận dữ:

- Công chúa, người có thể sỉ nhục chúng hạ thần, thế nhưng người không thể trách móc cha người. Đại vương là người đáng tôn kính, xin người hãy tự trọng.

Đồng tử hai mắt cô gái co lại, ánh mắt biến thành lạnh lẽo, nàng lạnh nhạt:

- Đừng cho rằng các ngươi và phụ vương dùng thủ đoạn giấu đi thì ta sẽ không biết. Hừ, các người chỉ là một lũ dối trá, đừng có tỏ vẻ quân tử trước mặt ta. Từ lúc ta còn nhỏ đã thế, đến bây giờ cũng thế!

Vị chủ tướng giận quá hóa cười, hắn âm trầm gằn từng chữ:

- Công chúa, ta kính người là con gái của quốc vương nên mới nhỏ nhẹ và lễ độ thế này. Thế nhưng chỉ vì một người bạn thời thơ ấu mà người trở thành như vậy thì thật đáng tiếc. Ta cũng không còn lời gì để nói. Nếu người lựa chọn như vậy, thỉnh đừng trách ta.

Cô gái cười lạnh:

- Muốn chiến thì chiến, hà tất nhiều lời?

Người chuẩn tướng nhìn chằm chằm vào nàng:

- Được, được, được...

Khi vừa nói dứt ba tiếng “được”, người chuẩn tướng tắt ngay liên lạc.

Đúng lúc này, ba tiếng “tít” vang lên trong tai hắn. Hắn biết điều tỏ vẻ bình thường mà âm thầm cân nhắc.

Vài giây sau, hắn quay lại nhìn về phía chúng thuộc hạ theo hắn nhiều năm. Hai mắt như điện, hắn trầm giọng:

- Chúng ta có phải quân nhân hay không?

Chúng thuộc hạ đồng thanh đáp lại:

- Phải!

- Chúng ta có phải đội quân mạnh nhất của Đế quốc hay không?

- Phải!

- Nhiệm vụ của chúng ta là gì?

Những giọng nói vang lên cùng một nhịp:

- Chúng ta thề hi sinh bản thân bảo vệ cho Đế quốc. Bất cứ dấu hiệu nguy hiểm nào có khả năng ảnh hưởng đến Đế quốc đều phải bị tiêu diệt.

Người chuẩn tướng gật đầu, hắn ra lệnh:

- Tất cả vào vị trí chiến đấu.

Lúc đầu mọi người hai mặt nhìn nhau, có lo sợ, có khó hiểu, có nghi hoặc... Song với tư cách là quân nhân, họ nhanh chóng làm theo lệnh.

“Rầm rập... Rầm rập...”

Những con người trong tàu tiến về vị trí của mình một cách ngay ngắn và trật tự. Họ bắt đầu ngồi vào ghế, đeo mũ bảo hiểm, lướt tay lên màn hình máy tính lượng tử của bản thân.

5 phút trôi qua, khi thông số đã thể hiện ổn định. Người chuẩn tướng hét lớn:

- Trước mặt chúng ta bây giờ không còn là công chúa kính yêu của chúng ta nữa, mà chính là một mối nguy hiểm. Ta ra lệnh cho các ngươi không được phép nương tay. Tất cả sẵn sàng!

Cả con tàu trở nên cực kỳ nghiêm túc. Và vị chuẩn tướng cũng không hề dừng lại:

- Kích hoạt súng laser XI, kích hoạt pháo nano VI, kích hoạt sóng siêu cường III.

- Đội 1 sang trái, đội 2 sang phải, còn lại theo ta xông tới.

Khi còn cách nhau 0,3 năm ánh sáng, vị chuẩn tướng nheo mắt lại và thét gào:

- Lập tức mở vòng phòng hộ, lập tức tiến vào đội hình đả kích chí mạng.

- Tất cả vũ khí chuẩn bị! 3... 2... 1... Bắn!

“Chíu... Chíu... Chíu...”

“Oanh... Oanh... Oanh...”

“Ầm... Ầm... Ầm...”

...

Mỉm cười tiễn lão chủ quán Perli ra khỏi cổng, “hắn” quay trở về làm phần việc của mình.

Sở dĩ trong lúc các người chơi khác đang tất bật cày kéo cấp độ và huấn luyện pokemon hay đang học tập tri thức ở học viện nào đó, còn “hắn” thì cặm cụi làm việc ở đây là vì có 2 lý do lớn. Thứ nhất chính là vì thông tin, đương nhiên không ở đâu thông tin được cập nhật thường xuyên như ở đây. Thứ hai, điểm quan trọng nhất, “hắn” đang chờ đợi cơ hội vươn mình. Cơ hội đáng để hắn bỏ ra thời gian.

Vẫn phong cách trước sau như một, “hắn” liên tục ra vào, tranh thủ lúc rảnh rỗi lại nghe khách hàng trò chuyện. Mà trong lúc phục vụ, thỉnh thoảng thì có một hai người cùng “hắn” chào hỏi, yêu cầu phục vụ bữa tối.

Thời gian chậm rãi trôi đi...

Đến 9 giờ tối, tâm trạng của “hắn” bắt đầu đứng ngồi không yên.

Hôm nay quán rượu vẫn buôn bán rất tốt, vốn đang bận rộn, “hắn” nghe thấy phía cửa quán rượu có một tiếng vang trầm đục vọng lại.

Một cơn gió lớn theo cửa chính quán rượu gào thét lao vào, nó mang theo mùi mặn của biển đánh tan những âm thanh ồn ào nơi đây. Việc này lập tức làm tất cả mọi người trong quán chú ý. Họ đều tập trung nhìn về phía cánh cửa.

Nơi cửa, một gã đàn ông bước vào.

Gã ăn mặc một bộ áo choàng màu xám tro, bên trên là những hoa văn màu bạc cùng những đường viền màu vàng. Gã có một mái tóc màu vàng óng. Cái mũ đen tròn mà vành mũ buông xuống che khuất hai mắt gã, làm cho không ai thấy rõ bộ mặt của gã ta, mà chỉ có thể nhìn thấy một bờ môi mỏng màu hồng nhạt.

“Lạch cạch...”

Gã đàn ông này mang theo đôi bốt màu đen rảo bước về hướng này, phát ra những tiếng bước chân rất nhỏ.

Nhưng một tiếng bước chân như vậy khiến cho ánh sáng cả quán rượu dần ảm đạm đi.

Quán rượu Ocean vì để phong cách cổ xưa mà chỉ dùng những ngọn đèn dầu và nến. Vào lúc này, ánh sáng cả quán rượu dần ảm đạm đi là do tất cả những ngọn lửa trên đèn dầu và nến đang run rẩy. Chúng như có mạng sống bình thường mà biết e sợ co rụt thân thể lại. Chúng đang sợ hãi trước sự đến gần của gã ta.

Không gian lờ mờ hẳn đi.

Khi gã ta đi đến bên cạnh một cái bàn, một vị khách hàng ngồi đó mang theo mặt kính nể mà đứng dậy tức thì, rời đi chỗ đó để nhường lại vị trí ấy cho gã ấy.

- Phục vụ, cho một ly rượu ong chúa Beedrill loại Sơn trại.

Nhìn thấy có người thức thời rời đi nhường chỗ, gã ta không chút khách khí ngồi xuống, đôi môi mỏng ấy phát ra âm thanh, nghe rất có xúc cảm.

Mà sau khi âm thanh của gã phát ra, nhất thời cả quán rượu phút chốc sáng lên. Độ sáng như lúc ban đầu.

Sửng sốt vài giây, “hắn” phản ứng lại, lập tức khom mình hành lễ:

- Rõ ràng, đại nhân xin đợi một chút.

“Hắn” nhanh chóng quay trở lại quầy rượu pha chế, khom người tìm kiếm rượu mật ong chúa Beedrill loại Sơn trại. Mất một chút thời gian, “hắn” cũng tìm ra. “Hắn” không hề chần chừ mà rót loại chất lỏng tinh khiết màu vàng với mùi thơm nức mũi này vào một cái ly đã chọn sẵn. Song tâm tình của “hắn” lúc này như nước thủy triều, khó có thể dẹp loạn.

Chỉ nhìn 5 quả bóng đầy màu sắc lấp lánh trên thắt lưng của gã kia cũng đủ nhận ra gã là một nhà huấn luyện pokemon. Bởi vì một công dân bình thường chỉ được phép mang tối đa 2 quả pokemon mà thôi. Mặt khác chỉ có nhà huấn luyện pokemon mới có đủ tiền tài mua tới những quả pokemon không phải hàng bình dân được bán đầy trên vỉa hè như thế ấy.

Thậm chí y theo tình huống thần kỳ vừa rồi, xem ra người này là một tên pháp sư!

Vốn “hắn” chỉ nhận được một lượng thông tin mô tả sơ sài, nhưng giờ phút tận mắt chứng kiến thì lại là chuyện khác. Hai mắt của “hắn” chịu đến nỗi xung kích không phải là nhỏ.

Đem đổ đầy một cái ly cao gần một tay, “hắn” đích thân mang ly rượu đem tới cho vị khách này. Tâm tư thì bồn chồn và lo âu. Song với kinh nghiệm sinh tử gần mười năm, ở bề ngoài của “hắn” là một bộ mặt sùng bái và kính trọng, ánh mắt thì không ngừng tò mò đánh giá những quả pokemon trên thắt lưng vị khách.

Mới vừa rồi các vị khách kia còn còn ầm ĩ, lớn tiếng không thôi thì đến hiện nay đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại và câm như hến. Chỉ có một, hai người ngẫu nhiên dám nói mấy câu, nhưng mặc dù nói chuyện cũng là nhỏ giọng xì xầm với nhau, còn lâu mới tùy ý như lúc trước.

- Đại nhân, rượu ngươi muốn đến rồi.

Dựa theo tính cẩn thận, “hắn” khom người cung kính nói ra và đem rượu đặt ở trên mặt bàn của gã. Sau đó lui ra một quãng và đứng đó trong tư thế khom người không thay đổi.

Gã đàn ông cầm lên chén rượu, đem ly rượu đưa tới bờ môi. Nhưng tựa như nhớ ra cái gì đó, động tác của gã dừng lại.

Mà trong không khí, một tia khí tức lạnh băng không hiểu ra sao xuất hiện.

- Nhìn ly!

Không biết là ai ngạc nhiên hô lên một tiếng. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cái ly thủy tinh kia. Chỉ thấy cái ly thủy tinh lấy tốc độ mắt thường mà nhưng kết ra băng lạnh một cách rõ ràng. Lớp băng lây lan nhanh chóng, một nửa cái ly hoàn toàn bị bao trùm, ý lạnh tỏa ra nồng nặc. Mặt ngoài của rượu thì ngưng kết băng mỏng, tinh xảo và xinh đẹp.

- Tại bên trong không khí nóng bức, uống một chén rượu mật ong đóng băng cảm giác phải rất khá.

Gã đàn ông cười lên đầy trầm thấp, nhấp một ngụm, gật đầu đầy thỏa mãn, vung tay bắn ra, hai mươi kim tệ chồng lên nhau bay lên dựng đứng trên bàn.

- Không cần thối lại.

Nhìn những đồng kim tệ sáng rực lòe lòe dưới ánh sáng của những ngọn đèn, con mắt của “hắn” liền thẳng.

Tại mặt trước của những kim tệ khắc họa một cái vương miện đơn sơ, trên đỉnh vương miện có tất cả 5 loại thần thạch, đây là biểu tượng của vương quốc Thần Nhân. Mà ở phía kia của đồng kim tệ thì là chân dung nửa trên của vị thần thoại MT, bức họa rất là tuyệt trần, trông rất sống động.

“Hắn” đưa tay sờ sờ hai ấn ký phía trên kim tệ, xác định đây là sự thực liền đem nhét vào trong ngực.

Hai mươi kim tệ a!