Chiến Đội Lập Kỳ

Quyển 1 - Chương 12: Sơ nhập giang hồ (3)




Quãng thời gian đen tối vẫn còn kéo dài. Cho đến cuối cùng, hắn quyết định chạy bộ từ làng tân thủ đến núi Võ Đang. Hắn quyết tâm phải tới đó cho bằng được. Đói thì hái trái dại ăn, hoặc ăn nhờ những người nông dân tốt bụng. Hắn không tin hắn đi mãi mà không đến.



Ròng rã 2 tháng trời gian khổ vất vơ vất vưởng đầu đường xó chợ. Trời không phụ lòng người, hắn rốt cuộc tới nơi cần đến.

Quần áo tả tơi, râu ria xồm xoàm, tóc tai ngổn ngang. Bộ dáng ăn xin chính hiệu. Ngẩng mặt nhìn con đường đông người, hắn gia nhập vào đó, cùng họ tiến lên núi Võ Đang.

Vừa đến trước cổng chào, chỉ kịp nhìn vô số ăn mày giống như hắn chen chúc khắp nơi, hắn đã nghe một giọng quát lớn:

- Im lặng, im lặng… Đừng ồn ào, cũng đừng gây mất trật tự.

Dòng người náo nhiệt thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Dĩ nhiên rồi, qua bao nhiêu cực khổ mới đến được nơi này, chẳng ai muốn bị đuổi đi cả.

Khi thấy tiếng ồn đã giảm nhiều, vị đạo sĩ với chiếc áo lam có thêu hình trận đồ bát quái trước ngực hài lòng nói tiếp:

- Tất cả nghe đây. Thứ nhất, Võ Đang chúng ta không tuyển ăn mày, đệ tử Cái Bang xin vui lòng rời đi.

Vừa nghe câu đầu tiên, những người chơi trải qua những tháng ngày hắc ám, lam lũ sâu kín thở dài. Có kẻ lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi: “Có phải bọn tao muốn thế đâu. Đang yên đang lành, trừ cái bọn muốn gia nhập Cái Bang thì ai lại muốn đi làm ăn mày?”

- Thứ hai, hiện tại Võ Đang không có nhu cầu tuyển thêm đệ tử. Những ai đến xin gia nhập phái Võ Đang xin vui lòng rời đi.

Lần này đến phiên hắn cắn răng chửi rủa: “Rời đi cái meo meo. Bỏ bao nhiêu công sức tới đây để rồi quay về à?”

Tất nhiên cũng có nhiều người có cùng suy nghĩ với hắn, họ đều tiếp tục ở lại. Tuy nhiên, một số thành phần “không phải ăn mày” đã rời đi. Nhìn cái lũ “lịch sự” ấy rời đi, hắn mắng to trong lòng: “NPC, NPC con mẹ chúng mày. Cút, cút đi, cút!”.

Khi không ai rời đi nữa, vị đạo sĩ tiếp tục nói:

- Thứ ba, Võ Đang đang cần khoảng 500 người hầu, người làm việc vặt như nấu ăn, trồng rau, nuôi gia súc, xây dựng phòng ốc…

“Xôn xao… Xôn xao…”

Nghe vậy, ở bên dưới bắt đầu bàn tán.

Cho dù làm người hầu hay làm việc vặt thì đều có cơ hội tiếp xúc với võ công phái Võ Đang. Nếu am hiểu một chút, có thể thông qua đệ tử phái Võ Đang mà trao đổi lấy thứ mình cần. Còn nham hiểm thì trà trộn vào rồi trực tiếp giết người cướp của. Tuy rằng cái phương pháp này độ khả thi không lớn lắm.

Thậm chí những kẻ tài cao thì lập ra cái âm mưu kinh thiên cứu đoạt bí tịch, bí kíp phái Võ Đang cũng không phải là không thể nào. Nói chung là có bước vào thì mới có thể suy nghĩ và làm tiếp những bước tiếp theo.

Thế nên, những người còn lại vẫn dậm chân tại chỗ, không ai rời đi.

Vị đạo sĩ thấy thế, mỉm cười nói tiếp:

- Phái Võ Đang sẽ không để các ngươi làm không công. Đầu tiên, việc ăn ở của các ngươi, phái Võ Đang sẽ chăm lo chu toàn. Về phúc lợi, các ngươi sẽ được phái Võ Đang truyền thụ trụ cột kiếm pháp. Đừng mơ tưởng hão huyền, trụ cột kiếm pháp chỉ đơn giản là những động tác cơ bản của người cầm kiếm như chém, đâm, phách, xoay người…

“Trụ cột kiếm pháp thì làm được cái gâu gâu gì. Đại phái mà keo kiệt đến chảy nước” - Hắn mặc niệm khinh bỉ.

- Được rồi. Ở đây có khoảng bốn trăm người. Nếu tất cả đều quyết định cống hiến một phần sức lực cho phái Võ Đang thì Võ Đang chúng ta chào mừng các ngươi. Nào, hãy theo ta, ta và các sư đệ sẽ sắp xếp công việc và nơi ăn ở cho các ngươi.



Lại hai tháng nữa qua đi, phái Võ Đang vẫn không có tiến hành thu nhận đệ tử. Người chơi bắt đầu ngoảnh mặt quay lưng với phái Võ Đang.

Hắn vẫn đang chìm trong cái sinh hoạt bị nhiều người mỉa mai và coi thường với biệt danh: “Kẻ sai vặt phái Võ Đang”. Từ sáng đến chiều, hắn phụ trách tưới nước, bón phân, bắt sâu cho một mẫu rau xanh. Đến tối, hắn và những gã cùng cảnh ngộ được tự giác tiến đến trước cổng chào phái Võ Đang để được truyền thụ trụ cột kiếm pháp.

Được một đại phái truyền thụ võ công hẳn là rất vui mới phải. Nhưng họ chẳng có người nào vui nổi. Mấy thằng đệ tử phái Võ Đang chết bầm chỉ mất có 3 ngày là “truyền thụ” xong tất tần tật cái gọi là trụ cột ấy. Trụ cột đến nỗi mà nó thành trụ nhà luôn rồi.

Chỉ sau một tuần, nhiều người bắt đầu hối hận, nhiều người cũng chán nản rời đi. Số lượng người chơi ở lại phái Võ Đang bắt đầu giảm dần, nhưng số còn lại vẫn sống chết không đi. Hắn cũng như họ, tuy rằng hắn không phải tài cao nhưng mà hắn gan lỳ.

Thời gian cứ thế trôi đi, cho tới 2 tuần trước, các phái khác ào ạt tuyển nhận đệ tử. Nhiều người chơi được thu nhận, nhóm người đó nhận được bí kíp, nhận được mật tịch. Bọn họ còn được môn phái đặc biệt bồi dưỡng bằng tiền và đan dược hằng tháng. Bọn họ bắt đầu chuỗi ngày đáng mơ ước, bắt đầu thực sự xông xáo giang hồ.

Nhờ ơn của họ, diễn đàn trở nên nóng phỏng tay. Lượng tin tức khổng lồ từ họ như con lũ quét ầm ầm đánh tan tâm lý đen tối một thời “chết đói vì không có gì để ăn và liên tục âm tiền”.

Và nhờ ơn của họ, số lượng người chơi ở lại phá Võ Đang giảm mạnh. Không ai muốn ở lại một phái mà không có hi vọng, hoặc hi vọng quá nhỏ nhoi. Thà rằng họ gia nhập phái khác, tuy rằng trễ một chút, nhưng so với bọn đầu đất vẫn tiếp tục ôm lấy phái Võ Đang thì họ đã bắt đầu cuộc hành trình hiệp khách sớm hơn quá nhiều. Thà rằng bây giờ họ gia nhập tiểu phái, sau này khi phái Võ Đang tiến hành thu nhận đệ tử, họ có thể có khả năng quay về còn hơn sống ngu ngơ qua ngày. À không, là sống làm việc không công qua ngày.

Ai rời đi thì cứ rời đi, bọn đầu đất mà họ gọi vẫn cứ ở lại. Trong số những kẻ đầu đất ấy, có sự góp mặt của hắn.



Một tháng sau, hắn tạm thời rời khỏi mẫu rau xanh, mặc định auto tự động làm việc và quay về game chính bởi vì nhiệm vụ chuyển chức đã tới.