Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 67




Edit: Thuỳ Linh

❀✿❀

Tuy rằng những ngày yêu xa rất cực khổ nhưng thời gian cũng trôi qua rất nhanh.

Đúng lúc nghỉ đông, Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng lại trở thành mối quan hệ hàng xóm lầu trên lầu dưới. Đang là cửa ải cuối năm, người lớn cũng nghỉ, mỗi ngày đều phải ở nhà chuẩn bị năm mới. Hai người dường như không thể có thời gian để thân mật, chỉ có thể mập mờ dưới ánh mắt của ba mẹ, giả vờ lơ đãng chạm vào tay nhau, nhưng cái sự thân mật dưới trình độ này cũng đủ làm tim hai người đập bình bịch.

Rất nhiều lần Lương Nhạc bị mẹ bắt gặp, nghi hoặc hỏi cô sao lại đỏ mặt như vậy

Lương Nhạc xấu hổ, cố vùi mặt vào khăn quàng cổ, rầu rĩ trả lời: “Nóng ạ.” Cố tình không nhìn Chúc Úy Hàng với vẻ mặt vui sướng khi thấy cô gặp họa, chờ đến khi mẹ cô chú ý đến chỗ khác thì cô mới hung dữ dùng ánh mắt cảnh cáo Chúc Úy Hàng.



Một ngày cuối năm, Lương Nhạc hẹn bạn cấp 3 đi ra ngoài mua quần áo mới, thuận tiện đi dạo phố xem phim luôn. Vài ngày không ra ngoài, Lương Nhạc trang điểm đàng hoàng một phen, mặc quần jean có hơi mỏng, áo sơ mi mỏng, thoạt nhìn rất thời thượng, nhưng phải chống chọi với cái lạnh.

Mẹ cô thấy cô mặc nhe vậy thì hiếm lắm mới khen một câu: “Thế này còn được chứ, nhưng kẻo bị cảm lạnh đấy, sắp tết rồi đừng để bị bệnh.”

Lương Nhạc gật đầu cho có lệ, quấn khăn quàng cổ rồi đi ra ngoài.

Gió lạnh thấu xương, cô vừa ra khỏi cửa là đã thấy mũi lạnh ngắt, vừa xuống lầu vừa hít hít cái mũi.

Không biết có phải Chúc Úy Hàng với cô tâm linh tương thông hay không, mà nghe tiếng cô hít mũi là  anh đã xuất hiện ở ngoài cửa rồi —

Chúc Úy Hàng mặc một cái hoodie màu đen, quần nâu, là đồ mặc ở nhà, trên chân còn mang dép lê.

Anh nắm tay, rũ mắt nhìn cô.

Lương Nhạc sửng sốt, hỏi anh: “Anh đi làm gì đấy? Đổ rác à?”

Chúc Úy Hàng hỏi lại: “Em đi đến đó à?” Giọng nói nhàn nhạt, không hề có hứng thú.

Lương Nhạc: “Em đã nói qua điện thoại với anh rồi mà, đi ra ngoài dạo phố.”

Chúc Úy Hàng dùng ánh mắt băn khoăn nhìn toàn thân cô, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mặt cô hỏi: “Với bạn học à?”

Lương Nhạc gật đầu, sợ anh ghen nên biết điều mà bổ sung: “Bạn học nữ, yên tâm nhé.”

Vốn tưởng báo vậy rồi thì anh sẽ buông tha cho cô, thế nhưng anh lại đi ra, kéo ray lôi cô vào nhà.

Lương Nhạc hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng thì Chúc Úy Hàng đã đóng cửa.

Trong nhà bếp, mẹ Chúc còn đang bận rộn, Lương Nhạc trừng nắt nhìn Chúc Úy Hàng, nhỏ giọng nói: “Làm gì á?”

Chúc Úy Hàng nói với mẹ mình: “Mẹ ơi, Lương Nhạc tới rồi.”

Mẹ Chúc nghe thế thì quay đầu lại: “Tới rồi à? Ở lại ăn cơm trưa nhé?”

Bà nhiệt tình như thế làm gương mặt Lương Nhạc nóng lên, vội xua tay: “Dạ con có hẹn rồi ạ.” Nói xong liền quay đầu nhìn Chúc Úy Hàng, căn răng: “Anh có ý gì đây?”

Một tay Chúc Úy Hàng cắm trong túi, một tay khác nắm lấy cổ cô, đẩy cô về phía trước, thuận tiện nói với mẹ một tiếng: “Con nói chuyện với Lương Nhạc chút nhé mẹ.”

Mẹ Chúc cười: “Đừng cãi nhau là được, hai đứa lớn rồi mẹ không ngăn được nữa đâu.” Ý trêu chọc rất rõ ràng.

Lương Nhạc trở tay bắt lấy cánh tay Chúc Úy Hàng, đối diện với ánh mắt của mẹ Chúc, cô như bị bỏng, nhanh chóng buông lỏng tay ra, đi vào phòng Chúc Úy Hàng như bị áp giải.

Anh đóng cửa lại, khóa trái.

Lương Nhạc hỏi anh rốt cuộc là muốn làm gì.

Chúc Úy Hàng không nói, chỉ đi đến trước tủ quần áo, lấy một cái áo khoác màu đen.

Lương Nhạc đứng tại chỗ, bị anh giữ chặt bả vai lại, anh bảo cô giơ tay lên, hình như là muốn giúp cô mặc vào.

Lương Nhạc hiểu ra nên giật lấy cái áo ngay: “Tự em mặc.” Cô không muốn giãy giụa, trong lòng nghĩ sẽ cởi ra lúc anh không thấy là được rồi, hơn nữa… Đúng là bây giờ cô có hơi lạnh.

Dường như Chúc Úy Hàng còn chưa vừa lòng, nhíu mày nhìn cô chằm chằm.

Lương Nhạc ngọt ngào nói: “Ơ, anh hiểu em quá đi, cảm ơn nhé.” Rồi nhìn thoáng qua đồng hồ: “Em thật sự phải đi rồi, tối gặp lại nhé.” Nói rồi quay người, định mở cửa rời đi.

Chúc Úy Hàng ở phía sau nắm chặt cổ tay cô lại, ôm lấy cô.

Trái tim Lương Nhạc đập liên hoàn, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ — cô nghĩ vì sao anh lại đột nhiên dính người như vậy, còn đang nghĩ lỡ lát nữa đến muộn thì phải giải thích vì lí do gì đây…

Chúc Úy Hàng ôm cô, gương mặt anh cọ trên mặt cô, rồi nghiêng đầu hôn lên má cô một cái, trầm giọng hỏi: “Sao em không đi chơi với anh?” Đôi môi ấm áp khép mở, hoạt động trên má cô.

Lương Nhạc nghe ra anh đang rất tủi thân, nhưng cô không nghĩ ra được: “Chúng ta ở lầu trên lầu dưới mà, mỗi ngày đều gặp nhau sao lại phải đi chơi làm gì?”

Chúc Úy Hàng cứ như dự đoán được cô sẽ nói thế nên anh chỉ thở dài, ôm chặt cô, cằm cọ trên vai cô, hơi ẩm ái muội dừng ngay bên tai cô: “Em không hiểu à?”

Lương Nhạc nghe anh nói thế thì hiểu ra ngay, lỗ tai nóng hổi, cô kéo tay anh: “Hiểu mà… Lần sau nhé, hay là mai? Bây giờ em thật sự phải đi rồi.”

Chúc Úy Hàng không vừa lòng với câu trả lời, cười bên đôi tai đỏ bừng của cô.

Lương Nhạc lại cảm thấy ngứa, vặn vẹo cả người, rồi bị anh đè lại.

Cuối cùng Chúc Úy Hàng cũng định buông tha cho cô, lật người cô lại đối mặt với anh, anh kéo khóa áo của cô kín mít, áo quần dài, vạt áo dường như có thể che khuất đầu gối.

Anh gật đầu hài lòng, xoa mặt cô: “Không được cởi ra.”

Lương Nhạc vùi cằm sau cổ áo, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe đang trừng lớn, cô chớp chớp mắt đồng ý.

Chúc Úy Hàng hiểu được tâm tư của cô: “Anh sẽ hỏi bạn em đấy, đừng có lươn lẹo.”

Lương Nhạc nhụt chí một lát rồi mới hoàn hồn lại: “Sao không được cởi? Lỡ như ở trong nhà em nóng quá thì sao?”

Chúc Úy Hàng khẽ nhếch cằm: “Không được.”

Lương Nhạc lạnh mặt, nói nhỏ: “Phiền phức.”

Chúc Úy Hàng đến gần cô, sờ cằm cô, nâng mặt cô lên, hôn cô trấn an, trầm giọng: “Trừ khi em đổi quần đi.”

Lương Nhạc trừng anh: “?”

Chúc Úy Hàng cũng thấy bất lực, duỗi tay vòng lấy eo cô, bàn tay di chuyển xuống cái mông, nhéo một cái: “Sau này không được mặc cái quần này nữa.”

Lương Nhạc xấu hổ đến mức đỏ mặt, muốn né tránh tay anh nhưng không có chỗ nào để trốn

Cô nghi hoặc nhìn anh.

Chúc Úy Hàng nhẹ giọng nói: “Đẹp thật đấy…” Anh dừng một chút rồi bổ sung: “Nhìn mà cứng.”

Xém chút nữa là Lương Nhạc bị chọc cười, rồi lại đột nhiên cảm nhận được động tĩnh dưới thân anh, cô không dám động đậy, lo sợ anh thú tính quá độ rồi kéo cô vào một hiệo, cô chỉ có thể lấy thân mình ra hứa hẹn —

Cô mềm giọng: “Được rồi, em không cởi, nhưng mà bây giờ em thật sự phải đi rồi. Nếu không thì bạn sẽ giận em mất.”

Chúc Úy Hàng nhìn gương mặt hồng hồng của cô rồi không nhịn được mà cúi đầu hôn cô một cái, ôm trong chốc lát rồi mới lưu luyến chịu buông tay ra.

Lương Nhạc như được buông tha, vội vã chạy trốn.

Cô vừa xuống lầu thì đã nhận được tin nhắn của Chúc Úy Hàng: “Nhớ rõ lời em nói.”

Cô hỏi: “Nói gì?”

Chúc Úy Hàng: “Ngày mai ^^”

Lương Nhạc cạn lời, nhưng vẫn ngoan ngoãn dỗ dành anh: “Vâng vâng, nhớ rõ rồi ^^”

Chúc Úy Hàng: “Ngày mai có thể mặc quần này.”

Lương Nhạc: “?”

Chúc Úy Hàng: “^^”

Lương Nhạc mắng hai câu vào điện thoaii xong rồi vội vàng lên xe taxi.





Heo Úy Hàng là con chó hả hay gì?